Chương 24
Hồ Lạp Quyển x
2024-08-07 11:13:24
Thẩm Tiểu Vũ biết xu hướng trọng nam khinh nữ bây giờ nghiêm trọng ra sao, chỉ cần nhìn cha mẹ ruột của cô đã lựa chọn vứt bỏ cô vì cô là con gái, cô đã biết mình không được yêu thích như thế nào.
Cô cảm thấy may mắn khi trước đó được người khác nhặt về.
Nhưng sau khi đoán được mình đang ở năm nào và nghĩ về cách mà hai vợ chồng đối xử với cô như một đứa trẻ, cô cảm thấy rằng điều này không chỉ đơn giản là sự may mắn được.
Nếu nói kiếp trước trải qua quá nhiều gian nan đều vì may mắn của kiếp này, thì cô thật sự cảm thấy bản thân mình đã thật sự đã làm được, còn lời rất to nữa!
Vì thế, khi chiếc thìa được đưa lên miệng lần nữa, Thẩm Tiểu Vũ lại không mở miệng.
Đồ ăn lúc này quý giá biết bao, cô cảm thấy không đói bụng, làm sao có thể để cho mẹ chỉ vì cho mình ăn mà mặc kệ bản thân chứ?
Cô có một trung tâm thương mại di động lớn như vậy. Mặc dù vẫn chưa tìm ra cách sử dụng trung tâm này, nhưng chắc chắn rằng cô có thể sử dụng các mặt hàng trong trung tâm mua sắm. Lần đầu tiên trong đời khiến cô cảm thấy vô cùng may mắn khi có một trung tâm thương mại như vậy.
Cha mẹ cô đã cho cô cuộc sống mới cùng với tình yêu thương vô bờ bến.
Hiện tại cô không có gì để báo đáp lại cho họ, nên ít nhất hãy để họ ăn no đã.
“Sao con không ăn?” Cái thìa của Thẩm Uyển vẫn dừng bên miệng Thẩm Tiểu Vũ, cô có chút khó hiểu hỏi: “Con ăn no chưa?”
“Đứa nhỏ ăn no rồi, em nên tự ăn đi!” Thẩm Gia Dương nghe vậy nghiêng đầu nhìn vợ mình một cái, lại nhìn trên bàn không còn nhiều món, anh duỗi tay gắp thức ăn vào bát rồi giục cô ăn.
Thấy Thẩm Tiểu Vũ thật sự không mở miệng được nữa, Thẩm Uyển nghĩ trong phòng vẫn còn một quả trứng, khi đứa nhỏ đói bụng có thể luộc trứng với nước sôi rồi đút cho con bé ăn, nên cũng không miễn cưỡng, bế đứa nhỏ đổi sang tư thế khác rồi sau đó tự mình bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Tiểu Vũ trong lòng thầm gật đầu, người cha này thật sự là một người rất yêu vợ.
Sau khi khen ngợi, cô lại nghĩ về vấn đề chính, đó là làm thế nào để có thể tìm ra công dụng của trung tâm thương mại của mình?!
Buổi tối ở nông thôn không có cái gì để giải trí, đại khái là sau khi trời tối về phòng đi ngủ, buổi tối cũng không có mấy người làm, liền đi ngủ sớm.
Thẩm Uyển sau khi ăn tối xong cũng trở về phòng với Thẩm Tiểu Vũ.
Lúc này sắc trời càng ngày càng tối, lại bởi vì mưa nên hoàn toàn không có ánh trăng, lúc trở về phòng gần như phải sờ soạng trong bóng tối.
Nhưng dù sao ai cũng đã quen với những điều này rồi, nên không cần nhìn bằng mắt cũng biết đồ vật và vật dụng trong nhà. Chỉ cần không quá cẩu thả, bừa bộn thì bản thân sẽ không bị va chạm.
Lúc Thẩm Uyển đến được tới giường, Thẩm Tiểu Vũ vẫn có chút khó chịu với cảm giác bóng tối trước mặt, tuy rằng hai mắt cô không thể nhìn rõ, nhưng trước mắt vẫn có sự chênh lệch rất lớn giữa ánh sáng và không có ánh sáng.
Sau khi đặt Thẩm Tiểu Vũ lên giường, Thẩm Uyển một tay vòng qua người cô, sau đó dặn dò chồng: “Gia Dương, anh lấy chăn bông dày hơn một chút trong ngăn tủ ra, tối nay có cái mà đắp!”
Nhiệt độ thực sự đã giảm xuống rất nhiều.
Trước kia vẫn luôn đắp chăn mỏng cho mùa hè, nhưng tối nay rõ ràng rất lạnh, không thể đắp chăn mỏng được.
Căn phòng chỉ lớn có bấy nhiêu, một cái giường chiếm rất nhiều không gian, đầu giường có kê một cái bàn, hai cái hộp gỗ lớn chồng lên nhau cách cửa sổ không xa, cách đó còn có cái nệm và chưa sử dụng. Vì phòng hơi ẩm nên cố ý để trên cao một chút.
Thẩm Gia Dương nghe vợ nói xong liền nhanh chân nhanh tay lấy một cái chăn để lên giường.
Một lúc sau, cả nhà ba người cuối cùng cũng nằm trên giường êm ái và an ổn, bé con Thẩm Tiểu Vũ được hai vợ chồng đặt ở giữa.
Cô cảm thấy may mắn khi trước đó được người khác nhặt về.
Nhưng sau khi đoán được mình đang ở năm nào và nghĩ về cách mà hai vợ chồng đối xử với cô như một đứa trẻ, cô cảm thấy rằng điều này không chỉ đơn giản là sự may mắn được.
Nếu nói kiếp trước trải qua quá nhiều gian nan đều vì may mắn của kiếp này, thì cô thật sự cảm thấy bản thân mình đã thật sự đã làm được, còn lời rất to nữa!
Vì thế, khi chiếc thìa được đưa lên miệng lần nữa, Thẩm Tiểu Vũ lại không mở miệng.
Đồ ăn lúc này quý giá biết bao, cô cảm thấy không đói bụng, làm sao có thể để cho mẹ chỉ vì cho mình ăn mà mặc kệ bản thân chứ?
Cô có một trung tâm thương mại di động lớn như vậy. Mặc dù vẫn chưa tìm ra cách sử dụng trung tâm này, nhưng chắc chắn rằng cô có thể sử dụng các mặt hàng trong trung tâm mua sắm. Lần đầu tiên trong đời khiến cô cảm thấy vô cùng may mắn khi có một trung tâm thương mại như vậy.
Cha mẹ cô đã cho cô cuộc sống mới cùng với tình yêu thương vô bờ bến.
Hiện tại cô không có gì để báo đáp lại cho họ, nên ít nhất hãy để họ ăn no đã.
“Sao con không ăn?” Cái thìa của Thẩm Uyển vẫn dừng bên miệng Thẩm Tiểu Vũ, cô có chút khó hiểu hỏi: “Con ăn no chưa?”
“Đứa nhỏ ăn no rồi, em nên tự ăn đi!” Thẩm Gia Dương nghe vậy nghiêng đầu nhìn vợ mình một cái, lại nhìn trên bàn không còn nhiều món, anh duỗi tay gắp thức ăn vào bát rồi giục cô ăn.
Thấy Thẩm Tiểu Vũ thật sự không mở miệng được nữa, Thẩm Uyển nghĩ trong phòng vẫn còn một quả trứng, khi đứa nhỏ đói bụng có thể luộc trứng với nước sôi rồi đút cho con bé ăn, nên cũng không miễn cưỡng, bế đứa nhỏ đổi sang tư thế khác rồi sau đó tự mình bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Tiểu Vũ trong lòng thầm gật đầu, người cha này thật sự là một người rất yêu vợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi khen ngợi, cô lại nghĩ về vấn đề chính, đó là làm thế nào để có thể tìm ra công dụng của trung tâm thương mại của mình?!
Buổi tối ở nông thôn không có cái gì để giải trí, đại khái là sau khi trời tối về phòng đi ngủ, buổi tối cũng không có mấy người làm, liền đi ngủ sớm.
Thẩm Uyển sau khi ăn tối xong cũng trở về phòng với Thẩm Tiểu Vũ.
Lúc này sắc trời càng ngày càng tối, lại bởi vì mưa nên hoàn toàn không có ánh trăng, lúc trở về phòng gần như phải sờ soạng trong bóng tối.
Nhưng dù sao ai cũng đã quen với những điều này rồi, nên không cần nhìn bằng mắt cũng biết đồ vật và vật dụng trong nhà. Chỉ cần không quá cẩu thả, bừa bộn thì bản thân sẽ không bị va chạm.
Lúc Thẩm Uyển đến được tới giường, Thẩm Tiểu Vũ vẫn có chút khó chịu với cảm giác bóng tối trước mặt, tuy rằng hai mắt cô không thể nhìn rõ, nhưng trước mắt vẫn có sự chênh lệch rất lớn giữa ánh sáng và không có ánh sáng.
Sau khi đặt Thẩm Tiểu Vũ lên giường, Thẩm Uyển một tay vòng qua người cô, sau đó dặn dò chồng: “Gia Dương, anh lấy chăn bông dày hơn một chút trong ngăn tủ ra, tối nay có cái mà đắp!”
Nhiệt độ thực sự đã giảm xuống rất nhiều.
Trước kia vẫn luôn đắp chăn mỏng cho mùa hè, nhưng tối nay rõ ràng rất lạnh, không thể đắp chăn mỏng được.
Căn phòng chỉ lớn có bấy nhiêu, một cái giường chiếm rất nhiều không gian, đầu giường có kê một cái bàn, hai cái hộp gỗ lớn chồng lên nhau cách cửa sổ không xa, cách đó còn có cái nệm và chưa sử dụng. Vì phòng hơi ẩm nên cố ý để trên cao một chút.
Thẩm Gia Dương nghe vợ nói xong liền nhanh chân nhanh tay lấy một cái chăn để lên giường.
Một lúc sau, cả nhà ba người cuối cùng cũng nằm trên giường êm ái và an ổn, bé con Thẩm Tiểu Vũ được hai vợ chồng đặt ở giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro