Chương 25
Hồ Lạp Quyển x
2024-08-07 11:13:24
Thẩm Uyển có chút lo lắng nói với Thẩm Gia Dương: "Buổi tối anh đi ngủ chú ý một chút. Cẩn thận, đừng lăn qua lại đè đứa nhỏ! "
Thẩm Gia Dương không nhịn được nói: "Vậy thì để bé con ngủ ở bên cạnh em đi, lỡ lăn qua lăn lại anh không để ý thì sao?”
Chính anh cũng không thể kiểm soát được bản thân sau khi chìm vào giấc ngủ.
Kết quả là lời đề nghị lại bị vợ mình thẳng thừng từ chối: “Không được, để con bé ngủ bên em, lỡ như chúng ta kéo chăn, thì con bé có thể sẽ không đắp chăn được, vẫn là nên ngủ ở giữa đi.”
Như vậy cho dù hai người có kéo chăn qua lại như thế nào, cũng không phải lo lắng rằng em bé ở giữa sẽ bị lọt ra ngoài chăn bông, vì vậy Thẩm Uyển quyết định đặt Thẩm Tiểu Vũ nằm ở giữa.
Thẩm Gia Dương cũng không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận: “Vậy được rồi, buổi tối anh sẽ chú ý.”
Nằm xuống một lúc, Thẩm Uyển đột nhiên nghĩ đến quả trứng đã được cất đi kia, bàn tay đang đặt bên ngoài chăn bông đột nhiên bỏ vào trong, đợi đến khi bàn tay không quá lạnh, cô mới đưa tay lên bụng Thẩm Tiểu Vũ, vừa sờ vừa nói: "Bé cưng đói chưa? Nếu có đói thì mẹ sẽ luộc trứng cho con ăn?”
Thẩm Tiểu Vũ thực sự rất muốn đáp lại cho cô ấy nghe, nhưng tiếc là khuôn miệng không cho phép.
Không thể nói được!
Cô chỉ đành cố gắng phát huy nắm tay nhỏ của mình, cùng lúc mở miệng kêu a a hai tiếng.
Thẩm Uyển dường như hiểu được phản ứng của cô, mỉm cười nói: “Được rồi, mẹ biết rồi, chờ con đói thì gọi mẹ nha!”
Thẩm Gia Dương trìu mến nhìn hai mẹ con, nghe được đoạn hội thoại có chút trẻ con này khiến lòng anh mềm nhũn.
Tiểu Uyển rất thích trẻ con, nhưng cả hai người lâu vậy rồi còn chưa có con, cũng may là bây giờ đã Tiểu Vũ xuất hiện, đã khỏa lấp được nỗi tiếc nuối trong lòng của Tiểu Uyển.
Hôm nay anh lại cảm thấy hành vi “chạy loạn” này của mình thật may mắn, nếu không chạy loạn sẽ không gặp được Tiểu Vũ, anh và Tiểu Uyển sẽ không có được đứa con đáng yêu thế này.
Nghĩ đến đây, anh liền vươn tay ôm lấy một lớn một nhỏ ôm vào lòng: "Ngủ đi, không biết ngày mai trời có mưa không, nếu trời không mưa thì phải dậy sớm hơn, nên đi ngủ sớm một chút!”
Thẩm Uyển cũng đồng ý rồi hướng người xích lại gần Thẩm Gia Dương một chút, ban ngày hai người đã làm rất nhiều việc, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, một lát sau liền ngủ mất.
Ngược lại với hai người hai bên, Thẩm Tiểu Vũ đang nằm ở giữa hiện tại cũng không buồn ngủ lắm, bởi vì cô đã ngủ rất nhiều trước đó, bây giờ cô còn đang suy nghĩ xem nên sử dụng trung tâm thương mại của mình như thế nào, cơ hội này không phải là vừa đúng lúc sao?!
Ba mẹ đang ngủ, trong phòng một mảnh đen tuyền không thấy được gì. Lỡ như có đột ngột xuất hiện cái gì đó thì cô có thể thông qua nhiều lần thử nghiệm để nắm được phương thức sử dụng.
Sau khi đã thành thạo các phương pháp sử dụng và quy tắc của trung tâm thương mại, cô có thể sử dụng những thứ trong trung tâm sao cho phù hợp trong tương lai, và trên cơ sở không để lại quá nhiều rắc rối cho bản thân, cô sẽ chia sẻ cho bố mẹ để cải thiện điều kiện sống của họ.
Thẩm Tiểu Vũ cũng không phải kẻ ngốc, cô có tính toán của riêng mình.
Dù có phần nguy hiểm nhưng cô cũng chấp nhận đánh cược một phen.
Dù sao vợ chồng Thẩm Gia Dương đối xử với cô rất có tình cảm, cũng rất yêu thương cô.
Hơn nữa, tuy chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn, nhưng Thẩm Tiểu Vũ có thể nhìn ra được bọn họ đều là người tốt, dù là nhặt cô về và quyết định nhận nuôi cô, hay phản ứng khi nhìn thấy một quả trứng xuất hiện trên tay cô trước đó, họ đều cư xử đúng mực. Đây là lý do quan trọng khiến Thẩm Tiểu Vũ đưa ra quyết định này.
Nghĩ đến điều này, cô nhắm mắt lại và bắt đầu nhớ lại cách cô vào trung tâm thương mại như lần trước.
Thẩm Gia Dương không nhịn được nói: "Vậy thì để bé con ngủ ở bên cạnh em đi, lỡ lăn qua lăn lại anh không để ý thì sao?”
Chính anh cũng không thể kiểm soát được bản thân sau khi chìm vào giấc ngủ.
Kết quả là lời đề nghị lại bị vợ mình thẳng thừng từ chối: “Không được, để con bé ngủ bên em, lỡ như chúng ta kéo chăn, thì con bé có thể sẽ không đắp chăn được, vẫn là nên ngủ ở giữa đi.”
Như vậy cho dù hai người có kéo chăn qua lại như thế nào, cũng không phải lo lắng rằng em bé ở giữa sẽ bị lọt ra ngoài chăn bông, vì vậy Thẩm Uyển quyết định đặt Thẩm Tiểu Vũ nằm ở giữa.
Thẩm Gia Dương cũng không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận: “Vậy được rồi, buổi tối anh sẽ chú ý.”
Nằm xuống một lúc, Thẩm Uyển đột nhiên nghĩ đến quả trứng đã được cất đi kia, bàn tay đang đặt bên ngoài chăn bông đột nhiên bỏ vào trong, đợi đến khi bàn tay không quá lạnh, cô mới đưa tay lên bụng Thẩm Tiểu Vũ, vừa sờ vừa nói: "Bé cưng đói chưa? Nếu có đói thì mẹ sẽ luộc trứng cho con ăn?”
Thẩm Tiểu Vũ thực sự rất muốn đáp lại cho cô ấy nghe, nhưng tiếc là khuôn miệng không cho phép.
Không thể nói được!
Cô chỉ đành cố gắng phát huy nắm tay nhỏ của mình, cùng lúc mở miệng kêu a a hai tiếng.
Thẩm Uyển dường như hiểu được phản ứng của cô, mỉm cười nói: “Được rồi, mẹ biết rồi, chờ con đói thì gọi mẹ nha!”
Thẩm Gia Dương trìu mến nhìn hai mẹ con, nghe được đoạn hội thoại có chút trẻ con này khiến lòng anh mềm nhũn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Uyển rất thích trẻ con, nhưng cả hai người lâu vậy rồi còn chưa có con, cũng may là bây giờ đã Tiểu Vũ xuất hiện, đã khỏa lấp được nỗi tiếc nuối trong lòng của Tiểu Uyển.
Hôm nay anh lại cảm thấy hành vi “chạy loạn” này của mình thật may mắn, nếu không chạy loạn sẽ không gặp được Tiểu Vũ, anh và Tiểu Uyển sẽ không có được đứa con đáng yêu thế này.
Nghĩ đến đây, anh liền vươn tay ôm lấy một lớn một nhỏ ôm vào lòng: "Ngủ đi, không biết ngày mai trời có mưa không, nếu trời không mưa thì phải dậy sớm hơn, nên đi ngủ sớm một chút!”
Thẩm Uyển cũng đồng ý rồi hướng người xích lại gần Thẩm Gia Dương một chút, ban ngày hai người đã làm rất nhiều việc, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, một lát sau liền ngủ mất.
Ngược lại với hai người hai bên, Thẩm Tiểu Vũ đang nằm ở giữa hiện tại cũng không buồn ngủ lắm, bởi vì cô đã ngủ rất nhiều trước đó, bây giờ cô còn đang suy nghĩ xem nên sử dụng trung tâm thương mại của mình như thế nào, cơ hội này không phải là vừa đúng lúc sao?!
Ba mẹ đang ngủ, trong phòng một mảnh đen tuyền không thấy được gì. Lỡ như có đột ngột xuất hiện cái gì đó thì cô có thể thông qua nhiều lần thử nghiệm để nắm được phương thức sử dụng.
Sau khi đã thành thạo các phương pháp sử dụng và quy tắc của trung tâm thương mại, cô có thể sử dụng những thứ trong trung tâm sao cho phù hợp trong tương lai, và trên cơ sở không để lại quá nhiều rắc rối cho bản thân, cô sẽ chia sẻ cho bố mẹ để cải thiện điều kiện sống của họ.
Thẩm Tiểu Vũ cũng không phải kẻ ngốc, cô có tính toán của riêng mình.
Dù có phần nguy hiểm nhưng cô cũng chấp nhận đánh cược một phen.
Dù sao vợ chồng Thẩm Gia Dương đối xử với cô rất có tình cảm, cũng rất yêu thương cô.
Hơn nữa, tuy chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn, nhưng Thẩm Tiểu Vũ có thể nhìn ra được bọn họ đều là người tốt, dù là nhặt cô về và quyết định nhận nuôi cô, hay phản ứng khi nhìn thấy một quả trứng xuất hiện trên tay cô trước đó, họ đều cư xử đúng mực. Đây là lý do quan trọng khiến Thẩm Tiểu Vũ đưa ra quyết định này.
Nghĩ đến điều này, cô nhắm mắt lại và bắt đầu nhớ lại cách cô vào trung tâm thương mại như lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro