Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh
Chương 19
2024-11-19 19:47:52
Có thể nói, mẹ của Cẩu Thặng ngang ngược như bây giờ, nguyên chủ cũng góp phần không nhỏ.
Nguyên chủ muốn làm kẻ cam chịu, nhưng Dương Tây thì không.
Cô cố ý bước lên như định ngăn mẹ của Cẩu Thặng lại, nhưng rồi bất ngờ loạng choạng, như đứng không vững, ngã sang một bên.
Hoàng Thảo Hoa nhanh tay đỡ lấy Dương Tây.
Không biết bằng cách nào, mẹ của Cẩu Thặng cũng ngã nhào xuống đất, tư thế chẳng khác gì bà cụ Trần khi nãy, chân tay khua khoắng giữa không trung, giống như một con rùa mắc kẹt trong bùn.
Không biết ai cười khẽ một tiếng, rồi như lây lan, từng người một cười phá lên.
Bà cụ Trần tuy đáng ghét, nhưng ít ra cũng là bậc trưởng bối, thêm vào đó là danh tiếng của Trần Thanh Hà, nên mọi người thường kiêng nể tránh xa bà ta.
Nhưng mẹ của Cẩu Thặng thì khác. Cô ta có vai vế ngang hàng với nhiều người ở đây, lại là kẻ mặt dày chuyên lợi dụng người khác, thậm chí cướp đồ của trẻ con để mang về cho Cẩu Thặng, nên ai ai cũng ghét cay ghét đắng.
Bây giờ thấy cô ta ngã vào bùn, nhiều người tỏ ra hả hê.
Bà của Cẩu Thặng, chính là thím Tống, nhìn con dâu như thế thì nhăn mặt khó chịu, đá vào Trần Kiến Thiết bên cạnh một cái: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau kéo vợ mình lên, bẽ mặt quá!”
Trần Kiến Thiết ngơ ngác “ồ” một tiếng, với vẻ miễn cưỡng đi đến kéo mẹ của Cẩu Thặng lên khỏi bùn.
Vừa lôi đầu cô ta lên, đám đông lại cười phá lên.
Mắt, mũi, miệng của mẹ Cẩu Thặng đầy bùn đất, thật khiến người ta hả dạ!
Mẹ của Cẩu Thặng định mở miệng quát tháo, Trần Kiến Thiết liền cau mày lườm cô ta một cái, mặc kệ cô ta có thấy hay không, gằn giọng không vui: “Lại muốn om sòm gì nữa? Mau về nhà ngay, không thì tôi bỏ cô đấy!”
Mẹ của Cẩu Thặng tuy hung hăng, nhưng lại sợ bị Trần Kiến Thiết bỏ, nên vừa nghe chồng nói vậy, cô ta lập tức quên mất mình định làm gì, kéo tay áo lau mặt, cố mở mắt ra, rồi lồm cồm bò dậy, lẽo đẽo theo sau lưng Trần Kiến Thiết.
Nhìn thấy họ đi xa, những người xung quanh không ai ngăn cản, thậm chí vẫn còn cười.
“Khoan đã!” Dương Tây cau mày, mấy người này đi rồi thì làm sao diễn tiếp màn kịch sắp tới. Cô nói: “Mẹ của Cẩu Thặng cướp lương thực nhà tôi, đánh tôi bất tỉnh trong nhà, chuyện này chưa giải quyết xong, không thể để cô ta đi như vậy được!”
Đây là lần hiếm hoi trong sáng nay Dương Tây tỏ ra mạnh mẽ.
Cô không biết những người xung quanh có thể giúp mình được bao nhiêu, nhưng lòng thương cảm với kẻ yếu là bản năng của nhiều người. Vậy nên cô lại quay sang đám đông: “Thưa các bác, các chú, hoàn cảnh nhà cháu thế nào mọi người đều biết cả. Cháu lớn lên dưới sự che chở của các bác các chú, nhà cháu thường xuyên bị trộm cắp vặt, cháu chưa từng kêu ca hay trách móc. Nhưng chuyện hôm nay không nhỏ đâu, đó là số lương thực cứu mạng mà mẹ con cháu tích góp cho mùa đông…”
Nói đến đây, Dương Tây lấy tay che mặt bắt đầu khóc, khóc đến mức giọng nghẹn ngào nhưng lại rõ ràng, mạch lạc: “Năm ngoái thu hoạch của đội khá tốt, mỗi nhà theo đầu người được chia ba cân bột mì. Nhà cháu chỉ có cha mẹ nên được sáu cân, để dành chưa dám đụng đến, chờ đến Tết hay lúc bệnh tật mới dám ăn. Còn số bột khoai và bột ngô mới xay vẫn để ở nhà bác Đạo, vừa rồi mọi người cũng nghe chủ nhiệm Hoàng nói rồi, bác Đạo cũng có mặt ở đó, mọi người có thể hỏi. Số lương thực đó còn được cân kỹ, một túi hai mươi mốt cân tám lạng, một túi hai mươi tư cân ba lạng, thêm vài túi bột trộn linh tinh, ít nhất cũng hai ba mươi cân. Cả nhà cháu đều dựa vào số đó để sống, mất số lương thực ấy rồi, mẹ con cháu chỉ còn cách mang năm đứa nhỏ đi nhảy sông thôi…”
Nguyên chủ muốn làm kẻ cam chịu, nhưng Dương Tây thì không.
Cô cố ý bước lên như định ngăn mẹ của Cẩu Thặng lại, nhưng rồi bất ngờ loạng choạng, như đứng không vững, ngã sang một bên.
Hoàng Thảo Hoa nhanh tay đỡ lấy Dương Tây.
Không biết bằng cách nào, mẹ của Cẩu Thặng cũng ngã nhào xuống đất, tư thế chẳng khác gì bà cụ Trần khi nãy, chân tay khua khoắng giữa không trung, giống như một con rùa mắc kẹt trong bùn.
Không biết ai cười khẽ một tiếng, rồi như lây lan, từng người một cười phá lên.
Bà cụ Trần tuy đáng ghét, nhưng ít ra cũng là bậc trưởng bối, thêm vào đó là danh tiếng của Trần Thanh Hà, nên mọi người thường kiêng nể tránh xa bà ta.
Nhưng mẹ của Cẩu Thặng thì khác. Cô ta có vai vế ngang hàng với nhiều người ở đây, lại là kẻ mặt dày chuyên lợi dụng người khác, thậm chí cướp đồ của trẻ con để mang về cho Cẩu Thặng, nên ai ai cũng ghét cay ghét đắng.
Bây giờ thấy cô ta ngã vào bùn, nhiều người tỏ ra hả hê.
Bà của Cẩu Thặng, chính là thím Tống, nhìn con dâu như thế thì nhăn mặt khó chịu, đá vào Trần Kiến Thiết bên cạnh một cái: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau kéo vợ mình lên, bẽ mặt quá!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Kiến Thiết ngơ ngác “ồ” một tiếng, với vẻ miễn cưỡng đi đến kéo mẹ của Cẩu Thặng lên khỏi bùn.
Vừa lôi đầu cô ta lên, đám đông lại cười phá lên.
Mắt, mũi, miệng của mẹ Cẩu Thặng đầy bùn đất, thật khiến người ta hả dạ!
Mẹ của Cẩu Thặng định mở miệng quát tháo, Trần Kiến Thiết liền cau mày lườm cô ta một cái, mặc kệ cô ta có thấy hay không, gằn giọng không vui: “Lại muốn om sòm gì nữa? Mau về nhà ngay, không thì tôi bỏ cô đấy!”
Mẹ của Cẩu Thặng tuy hung hăng, nhưng lại sợ bị Trần Kiến Thiết bỏ, nên vừa nghe chồng nói vậy, cô ta lập tức quên mất mình định làm gì, kéo tay áo lau mặt, cố mở mắt ra, rồi lồm cồm bò dậy, lẽo đẽo theo sau lưng Trần Kiến Thiết.
Nhìn thấy họ đi xa, những người xung quanh không ai ngăn cản, thậm chí vẫn còn cười.
“Khoan đã!” Dương Tây cau mày, mấy người này đi rồi thì làm sao diễn tiếp màn kịch sắp tới. Cô nói: “Mẹ của Cẩu Thặng cướp lương thực nhà tôi, đánh tôi bất tỉnh trong nhà, chuyện này chưa giải quyết xong, không thể để cô ta đi như vậy được!”
Đây là lần hiếm hoi trong sáng nay Dương Tây tỏ ra mạnh mẽ.
Cô không biết những người xung quanh có thể giúp mình được bao nhiêu, nhưng lòng thương cảm với kẻ yếu là bản năng của nhiều người. Vậy nên cô lại quay sang đám đông: “Thưa các bác, các chú, hoàn cảnh nhà cháu thế nào mọi người đều biết cả. Cháu lớn lên dưới sự che chở của các bác các chú, nhà cháu thường xuyên bị trộm cắp vặt, cháu chưa từng kêu ca hay trách móc. Nhưng chuyện hôm nay không nhỏ đâu, đó là số lương thực cứu mạng mà mẹ con cháu tích góp cho mùa đông…”
Nói đến đây, Dương Tây lấy tay che mặt bắt đầu khóc, khóc đến mức giọng nghẹn ngào nhưng lại rõ ràng, mạch lạc: “Năm ngoái thu hoạch của đội khá tốt, mỗi nhà theo đầu người được chia ba cân bột mì. Nhà cháu chỉ có cha mẹ nên được sáu cân, để dành chưa dám đụng đến, chờ đến Tết hay lúc bệnh tật mới dám ăn. Còn số bột khoai và bột ngô mới xay vẫn để ở nhà bác Đạo, vừa rồi mọi người cũng nghe chủ nhiệm Hoàng nói rồi, bác Đạo cũng có mặt ở đó, mọi người có thể hỏi. Số lương thực đó còn được cân kỹ, một túi hai mươi mốt cân tám lạng, một túi hai mươi tư cân ba lạng, thêm vài túi bột trộn linh tinh, ít nhất cũng hai ba mươi cân. Cả nhà cháu đều dựa vào số đó để sống, mất số lương thực ấy rồi, mẹ con cháu chỉ còn cách mang năm đứa nhỏ đi nhảy sông thôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro