Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh
Chương 8
2024-11-04 16:51:02
Hồi trước, khi Dương Lâm bị đuổi khỏi nhà họ Trần, Trần Chí Quân cũng đã từng ra mặt, khuyên nhủ nhà họ Trần. Có điều, khi đối mặt với khoản tiền bồi thường khổng lồ, sự hung hãn của nhà họ Trần khiến Dương Lâm và cả hai ông bà già nhà họ Dương cảm thấy sợ hãi. Còn Trần Chí Quân, dù có quyền lực, cũng chỉ có thể can thiệp một thời gian ngắn, không thể theo dõi và quản lý cả đời chuyện nhà họ Trần, nên cuối cùng mọi việc cũng coi như đã xong.
Nhà họ Dương tự mình không muốn truy cứu thêm, nên Trần Chí Quân cũng chẳng cần phải bận tâm nữa. Song, trong những ngày lao động, ông ấy vẫn âm thầm chăm sóc hai ông bà già nhà họ Dương, thường giao cho họ những công việc nhẹ nhàng, lại có điểm công cao để họ dễ dàng kiếm sống qua ngày.
Nhưng có ai ngờ, dù đã chăm lo cẩn thận đến vậy, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện không hay.
Hiện tại, ông ấy tuyên bố đội sản xuất sẽ chịu trách nhiệm chi trả tiền tang lễ cho hai ông bà già nhà họ Dương. Mặc dù quyết định này có thể khiến một số người trong đội không hài lòng, nhưng rõ ràng Dương Thiến đã cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Dù người chết là cha mẹ ruột của cơ thể này, nhưng dù có lớn gan thế nào, thì trong lòng Dương Thiến vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.
Việc đội sản xuất đứng ra lo liệu đã giúp giải quyết vấn đề đầu tiên, khiến cô có thể thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Thực ra, việc tổ chức tang lễ thời này không có gì quá phức tạp.
Ba năm nạn đói khắc nghiệt vừa mới qua chưa lâu, vùng nông thôn mới chỉ khôi phục được phần nào sau nhiều năm khó khăn. Với nhiều gia đình, việc ăn đủ no mỗi ngày vẫn còn là vấn đề lớn, thì lấy đâu ra tâm trí mà lo toan những chuyện khác.
Huống hồ, đội sản xuất đã đứng ra trả tiền lo liệu. Dương Thiến cũng chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện này, cô thật sự không biết phải làm gì, nên chỉ biết nói vài câu cảm ơn, giọng điệu lễ phép, khiêm nhường:
“Cháu là phụ nữ, thật sự không hiểu rõ mấy chuyện này. Bây giờ ai cũng đang vất vả, ngày nào cũng lo toan, cháu thật sự rất biết ơn đội đã giúp đỡ. Mọi chuyện cứ theo sự sắp xếp của đội, các bác bảo làm thế nào thì cháu nghe theo vậy.”
Trần Chí Quân nghe vậy thì rít thêm vài hơi thuốc, rồi nhìn thẳng vào mắt Dương Thiến. Thấy ánh mắt cô thật lòng, không có chút giả tạo, ông ấy im lặng một lúc, sau đó nghiêm giọng nói:
“Nếu đã như vậy thì cứ làm theo quy tắc của đội. Giờ thời tiết vẫn còn nóng, cha mẹ cô đã nằm trong nhà một đêm, chôn sớm đi cho xong.”
Dương Thiến gật đầu, trong lòng đồng ý. Thời buổi này đúng là không có quá nhiều quy tắc rườm rà về tang lễ, người chết đều được chôn ngay. Cô cũng không có ý kiến gì thêm.
Huống chi, thân xác này hôm qua đã chịu cú sốc quá lớn mà đi luôn, chẳng kịp làm gì. Thế mà giờ trong nhà đã có sẵn một cỗ quan tài mỏng, rõ ràng hai ông bà già đã nằm yên trong đó, cô càng không có lý do gì để phản đối.
Thực ra, nếu để cô tự lo liệu, cô cũng chỉ có thể đào một cái hố, lấy cái chiếu rách cuốn hai ông bà lại rồi chôn. Giờ cô không đủ khả năng để lo liệu gỗ đóng quan tài.
Gỗ cũng là tài sản công, muốn sử dụng phải qua phê duyệt, mà cô đâu có quyền xin phép.
“Làm phiền chú Trần, cũng làm phiền các bác nhiều rồi.” Dương Thiến cúi đầu cảm ơn.
Nhà họ Dương tự mình không muốn truy cứu thêm, nên Trần Chí Quân cũng chẳng cần phải bận tâm nữa. Song, trong những ngày lao động, ông ấy vẫn âm thầm chăm sóc hai ông bà già nhà họ Dương, thường giao cho họ những công việc nhẹ nhàng, lại có điểm công cao để họ dễ dàng kiếm sống qua ngày.
Nhưng có ai ngờ, dù đã chăm lo cẩn thận đến vậy, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện không hay.
Hiện tại, ông ấy tuyên bố đội sản xuất sẽ chịu trách nhiệm chi trả tiền tang lễ cho hai ông bà già nhà họ Dương. Mặc dù quyết định này có thể khiến một số người trong đội không hài lòng, nhưng rõ ràng Dương Thiến đã cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Dù người chết là cha mẹ ruột của cơ thể này, nhưng dù có lớn gan thế nào, thì trong lòng Dương Thiến vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.
Việc đội sản xuất đứng ra lo liệu đã giúp giải quyết vấn đề đầu tiên, khiến cô có thể thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Thực ra, việc tổ chức tang lễ thời này không có gì quá phức tạp.
Ba năm nạn đói khắc nghiệt vừa mới qua chưa lâu, vùng nông thôn mới chỉ khôi phục được phần nào sau nhiều năm khó khăn. Với nhiều gia đình, việc ăn đủ no mỗi ngày vẫn còn là vấn đề lớn, thì lấy đâu ra tâm trí mà lo toan những chuyện khác.
Huống hồ, đội sản xuất đã đứng ra trả tiền lo liệu. Dương Thiến cũng chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện này, cô thật sự không biết phải làm gì, nên chỉ biết nói vài câu cảm ơn, giọng điệu lễ phép, khiêm nhường:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu là phụ nữ, thật sự không hiểu rõ mấy chuyện này. Bây giờ ai cũng đang vất vả, ngày nào cũng lo toan, cháu thật sự rất biết ơn đội đã giúp đỡ. Mọi chuyện cứ theo sự sắp xếp của đội, các bác bảo làm thế nào thì cháu nghe theo vậy.”
Trần Chí Quân nghe vậy thì rít thêm vài hơi thuốc, rồi nhìn thẳng vào mắt Dương Thiến. Thấy ánh mắt cô thật lòng, không có chút giả tạo, ông ấy im lặng một lúc, sau đó nghiêm giọng nói:
“Nếu đã như vậy thì cứ làm theo quy tắc của đội. Giờ thời tiết vẫn còn nóng, cha mẹ cô đã nằm trong nhà một đêm, chôn sớm đi cho xong.”
Dương Thiến gật đầu, trong lòng đồng ý. Thời buổi này đúng là không có quá nhiều quy tắc rườm rà về tang lễ, người chết đều được chôn ngay. Cô cũng không có ý kiến gì thêm.
Huống chi, thân xác này hôm qua đã chịu cú sốc quá lớn mà đi luôn, chẳng kịp làm gì. Thế mà giờ trong nhà đã có sẵn một cỗ quan tài mỏng, rõ ràng hai ông bà già đã nằm yên trong đó, cô càng không có lý do gì để phản đối.
Thực ra, nếu để cô tự lo liệu, cô cũng chỉ có thể đào một cái hố, lấy cái chiếu rách cuốn hai ông bà lại rồi chôn. Giờ cô không đủ khả năng để lo liệu gỗ đóng quan tài.
Gỗ cũng là tài sản công, muốn sử dụng phải qua phê duyệt, mà cô đâu có quyền xin phép.
“Làm phiền chú Trần, cũng làm phiền các bác nhiều rồi.” Dương Thiến cúi đầu cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro