Bàn Bạc 2
2024-08-07 18:36:42
“Sao lại không tin?” Miêu Thúy Hoa liếc mắt nhìn anh trai, ngày trước tại sao lại không nhận ra ông anh này ngu ngốc như vậy chứ.
Ông trời đã cảnh cáo như vậy rồi, sao có thể sai được? Chẳng lẽ ông ta không tin em gái ruột của mình sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Miêu Thúy Hoa tràn ngập tức giận nhìn về phía anh trai Miêu Thiết Ngưu, dường như chỉ cần ông ta nói một câu không tin thôi, bà sẽ ngay lập tức phát hỏa.
"Em gái à, không phải là anh không tin em, chỉ là em nói xem, việc này anh nên làm sao bây giờ?" Miêu Thiết Ngưu hiểu rõ tính tình của em gái hơn ai hết, nhất thời mềm giọng nói.
"Việc này giải quyết thế nào còn cần em dạy anh à, anh là đội trưởng hay em là đội trưởng hả?" Miêu Thúy Hoa cảm thấy anh trai của mình trước giờ chưa từng dài dòng như thế này., chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.
“Hừ! Em là giỏi nhất, vậy em cho anh một phương án giải quyết xem nào?” Miêu Thiết Ngưu cười nhếch mép. Cùng một mẹ sinh ra, ông còn không hiểu đứa em này sao. Ông cũng không tin đứa em này của ông có thể đưa ra biện pháp gì tốt.
Miêu Thúy Hoa đang muốn nói nhưng chợt nghẹn lại. Bà quả thật là không biết làm sao. Vốn chỉ là đi cùng chồng đến thông báo cho anh trai một tiếng, muốn cùng nhau nghĩ ra một giải pháp.
“Sắp vào vụ thu hoạch lúa rồi phải không?" Cố Bảo Điền trước đó vẫn không mở miệng chợt lên tiếng: “Lúa năm nay sinh trưởng khá tốt, sản lượng mỗi mẫu chắc hẳn lên đến 200 cân.”
Miêu Thiết Ngưu hiểu ý của Cố Bảo Điền, khẽ nhướng mày, đang muốn vươn tay lấy điếu thuốc kia, chợt nhìn thấy em gái đang nhìn mình chằm chằm, bèn hậm hực thu tay lại.
“Vài ngày trước, tất cả cán bộ của đại đội huyện Liên Dương chúng ta đã lên huyện để họp, mấy huyện bên cạnh đã thu hoạch xong vụ xuân rồi, sản lượng của huyện ít nhất cũng phải được là 1500 cân.
Miêu Thiết Ngưu khoa tay múa chân một hồi. Cố An An không quan tâm đến sản lượng của mấy thứ nông sản này, nhưng Miêu Thúy Hoa và Cố Bảo Điền thì có.
“Vô lý! Lấy đâu ra đất tốt có thể trồng được nhiều lương thực như thế chứ? Lấy nước thần tiên làm phân bón thì may ra." Miêu Thúy Hoa tràn đầy khinh thường quay đầu đi, muốn lừa người à.
Ở cái thời buổi vẫn chưa có giống lúa lai như hiện tại, sản lượng lúa nước mỗi mẫu duy trì ở mức 150, 200 cân thôi, đây đã là ông trời ban thưởng rồi. Bây giờ lại lòi ra sản lượng mỗi mẫu 1500 cân.
Lấy chuyện này đi lừa dân thành phố chưa làm ruộng bao giờ thì được, chứ mấy lão nông lành nghề rồi ai sẽ tin đây. Đến mấy đứa trẻ con bốn năm tuổi cũng sẽ không tin những chuyện cười này.
Miêu Thiết Ngưu cũng nghĩ như vậy, nhưng ai bảo xu hướng hiện giờ là như vậy chứ.
Người ta sản xuất được 1500 cân mỗi mẫu, anh chỉ sản xuất được 150 cân, vậy nhất định là do năng lực của cán bộ như anh có vấn đề, không phối hợp tốt với xã viên dưới quyền, sản xuất không tích cực, không chủ động. Vậy người đứng mũi chịu sào phải chịu trách phạt đương nhiên là người làm cán bộ như anh.
Hơn nữa lãnh đạo cấp trên cũng không quan tâm anh thực sự sản xuất bao nhiêu, họ chỉ cần anh đưa ra một con số đẹp, sau đó giao lên cấp trên. Đối với họ mà nói, như vậy là xong việc rồi, về phần là thật hay giả, bọn họ cũng không thèm quan tâm đâu.
Trước khi vợ chồng Miêu Thúy Hoa đến, Miêu Thiết Ngưu đã rất rầu rĩ vì chuyện này.
Nếu thật giống như lãnh đạo ám chỉ, vậy lần này thu hoạch lúa xong sẽ phải giao lên cấp trên không ít. Số còn dư lại, có đủ chia cho toàn bộ xã viên trong đội hay không cũng chưa biết chắc.
Hơn nữa, nếu cảnh báo của em gái và em rể ông thành sự thật, hạn hán thật sự tới, vậy tương lai đất đai sẽ không thể trồng được gì, cộng với việc lương thực dự trữ thiếu hụt nghiêm trọng nữa, vẫy sẽ xảy ra chuyện gì đây? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không rét mà run.
"Anh à, loại chuyện này thà rằng tin tưởng còn tốt hơn. Nếu như chuyện tối hôm qua thật sự là thần tiên báo trước, vậy chúng ta đem lương thực giao hết lên trên, thế thì thôn chúng ta ăn cái gì bây giờ. Thôn có 89 hộ, 576 người, người già có, trẻ nhỏ cũng có, đều là họ hàng thân thích với nhau cả, anh nỡ lòng nào nhìn bọn họ chết đói."
Cố Bảo Điền thở dài, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Cuộc sống mới ổn định chưa được bao lâu, sao đột nhiên lại xảy ra cơ sự này chứ.
Miêu Thúy Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn chồng mình một cái.
Tiên nữ nhỏ này đã đầu thai đến nhà bà, vậy đám lão thần tiên trên kia có thể không chiếu cố một chút sao? Đây nhất định là thần tiên cảnh báo cho bọn họ.
Nếu như có thể qua được cửa ải này, vậy thì tất cả mọi người đều được hưởng ánh sáng từ bé ngoan nhà bà.
Ông trời đã cảnh cáo như vậy rồi, sao có thể sai được? Chẳng lẽ ông ta không tin em gái ruột của mình sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Miêu Thúy Hoa tràn ngập tức giận nhìn về phía anh trai Miêu Thiết Ngưu, dường như chỉ cần ông ta nói một câu không tin thôi, bà sẽ ngay lập tức phát hỏa.
"Em gái à, không phải là anh không tin em, chỉ là em nói xem, việc này anh nên làm sao bây giờ?" Miêu Thiết Ngưu hiểu rõ tính tình của em gái hơn ai hết, nhất thời mềm giọng nói.
"Việc này giải quyết thế nào còn cần em dạy anh à, anh là đội trưởng hay em là đội trưởng hả?" Miêu Thúy Hoa cảm thấy anh trai của mình trước giờ chưa từng dài dòng như thế này., chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.
“Hừ! Em là giỏi nhất, vậy em cho anh một phương án giải quyết xem nào?” Miêu Thiết Ngưu cười nhếch mép. Cùng một mẹ sinh ra, ông còn không hiểu đứa em này sao. Ông cũng không tin đứa em này của ông có thể đưa ra biện pháp gì tốt.
Miêu Thúy Hoa đang muốn nói nhưng chợt nghẹn lại. Bà quả thật là không biết làm sao. Vốn chỉ là đi cùng chồng đến thông báo cho anh trai một tiếng, muốn cùng nhau nghĩ ra một giải pháp.
“Sắp vào vụ thu hoạch lúa rồi phải không?" Cố Bảo Điền trước đó vẫn không mở miệng chợt lên tiếng: “Lúa năm nay sinh trưởng khá tốt, sản lượng mỗi mẫu chắc hẳn lên đến 200 cân.”
Miêu Thiết Ngưu hiểu ý của Cố Bảo Điền, khẽ nhướng mày, đang muốn vươn tay lấy điếu thuốc kia, chợt nhìn thấy em gái đang nhìn mình chằm chằm, bèn hậm hực thu tay lại.
“Vài ngày trước, tất cả cán bộ của đại đội huyện Liên Dương chúng ta đã lên huyện để họp, mấy huyện bên cạnh đã thu hoạch xong vụ xuân rồi, sản lượng của huyện ít nhất cũng phải được là 1500 cân.
Miêu Thiết Ngưu khoa tay múa chân một hồi. Cố An An không quan tâm đến sản lượng của mấy thứ nông sản này, nhưng Miêu Thúy Hoa và Cố Bảo Điền thì có.
“Vô lý! Lấy đâu ra đất tốt có thể trồng được nhiều lương thực như thế chứ? Lấy nước thần tiên làm phân bón thì may ra." Miêu Thúy Hoa tràn đầy khinh thường quay đầu đi, muốn lừa người à.
Ở cái thời buổi vẫn chưa có giống lúa lai như hiện tại, sản lượng lúa nước mỗi mẫu duy trì ở mức 150, 200 cân thôi, đây đã là ông trời ban thưởng rồi. Bây giờ lại lòi ra sản lượng mỗi mẫu 1500 cân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lấy chuyện này đi lừa dân thành phố chưa làm ruộng bao giờ thì được, chứ mấy lão nông lành nghề rồi ai sẽ tin đây. Đến mấy đứa trẻ con bốn năm tuổi cũng sẽ không tin những chuyện cười này.
Miêu Thiết Ngưu cũng nghĩ như vậy, nhưng ai bảo xu hướng hiện giờ là như vậy chứ.
Người ta sản xuất được 1500 cân mỗi mẫu, anh chỉ sản xuất được 150 cân, vậy nhất định là do năng lực của cán bộ như anh có vấn đề, không phối hợp tốt với xã viên dưới quyền, sản xuất không tích cực, không chủ động. Vậy người đứng mũi chịu sào phải chịu trách phạt đương nhiên là người làm cán bộ như anh.
Hơn nữa lãnh đạo cấp trên cũng không quan tâm anh thực sự sản xuất bao nhiêu, họ chỉ cần anh đưa ra một con số đẹp, sau đó giao lên cấp trên. Đối với họ mà nói, như vậy là xong việc rồi, về phần là thật hay giả, bọn họ cũng không thèm quan tâm đâu.
Trước khi vợ chồng Miêu Thúy Hoa đến, Miêu Thiết Ngưu đã rất rầu rĩ vì chuyện này.
Nếu thật giống như lãnh đạo ám chỉ, vậy lần này thu hoạch lúa xong sẽ phải giao lên cấp trên không ít. Số còn dư lại, có đủ chia cho toàn bộ xã viên trong đội hay không cũng chưa biết chắc.
Hơn nữa, nếu cảnh báo của em gái và em rể ông thành sự thật, hạn hán thật sự tới, vậy tương lai đất đai sẽ không thể trồng được gì, cộng với việc lương thực dự trữ thiếu hụt nghiêm trọng nữa, vẫy sẽ xảy ra chuyện gì đây? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không rét mà run.
"Anh à, loại chuyện này thà rằng tin tưởng còn tốt hơn. Nếu như chuyện tối hôm qua thật sự là thần tiên báo trước, vậy chúng ta đem lương thực giao hết lên trên, thế thì thôn chúng ta ăn cái gì bây giờ. Thôn có 89 hộ, 576 người, người già có, trẻ nhỏ cũng có, đều là họ hàng thân thích với nhau cả, anh nỡ lòng nào nhìn bọn họ chết đói."
Cố Bảo Điền thở dài, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Cuộc sống mới ổn định chưa được bao lâu, sao đột nhiên lại xảy ra cơ sự này chứ.
Miêu Thúy Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn chồng mình một cái.
Tiên nữ nhỏ này đã đầu thai đến nhà bà, vậy đám lão thần tiên trên kia có thể không chiếu cố một chút sao? Đây nhất định là thần tiên cảnh báo cho bọn họ.
Nếu như có thể qua được cửa ải này, vậy thì tất cả mọi người đều được hưởng ánh sáng từ bé ngoan nhà bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro