Bàn Bạc 1
2024-08-07 18:36:42
Giọng Miêu Thúy Hoa ngọt xớt, không biết đã trộn bao nhiêu cân đường vào trong đó, nghe xong cảm thấy ngán đến phát hoảng. Ánh mắt của bà cũng mềm mại đến nỗi khiến Cố An An rùng mình một cái.
Không lẽ tối hôm qua cô làm quá, dọa bà nội bệnh luôn rồi? Cố An An có chút lo lắng nghĩ.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Trong lòng Cố Kiến Nghiệp cũng nghĩ như vậy, trong mấy anh em, mẹ ông đối tốt với ông và Nhã Cầm nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng sến súa như vậy.
Cố Kiến Nghiệp có chút thấp thỏm vươn tay, quơ quơ trước mắt Miêu Thúy Hoa.
“Cút sang một bên." Miêu Thúy Hoa không kiên nhẫn đẩy tay con trai ra, đúng là một đám không có mắt.
Bảo bối đang ở trong nhà, cũng không biết đường dỗ dành cho tốt, may mắn cái nhà này vẫn còn bà có mắt nhìn. Ngọc Hoàng đại đế đã đặc biệt báo mộng cho bà, để bà chăm sóc đứa cháu gái tiên nữ hạ phàm này thật tốt.
Đáy mắt Miêu lão thái thái hiện lên một sự thỏa mãn, đồng thời cho con trai một ánh mắt khinh bỉ, Cố Kiến Nghiệp nhìn mà lòng lạnh lẽo.
Xong rồi, bà nội cô thật sự có vấn đề rồi, vậy mà lại đối xử với con trai bảo bối như vậy.
“An An ngoan của bà, há miệng ra nào.”
Miêu Thúy Hoa quắc mặt nhìn con trai xong, lại khoe khoang ở trong lòng một phen, tinh thần vô cùng sảng khoái. Sau đó bà múc một muỗng canh trứng nhỏ đưa đến bên miệng Cố An An.
Cố An An cũng bị sự khác biệt của bà nội so với ngày thường dọa sợ, theo bản năng mở miệng, ngoan ngoãn ăn canh trứng.
Hương vị thơm ngon trơn mịn rất phù hợp với khẩu vị của cô. Cô ăn ngon đến mức hai mắt cười cong tít, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu.
Cô cũng chẳng để tâm tại sao bà nội tự dưng lại như vậy, canh trứng ngon như vậy, vẫn là ăn canh quan trọng hơn.
Cố An An nghĩ xong, chờ nuốt một ngụm xuống lại tự giác há miệng ra, chờ bà nội đút.
Cố Kiến Nghiệp gãi gãi đầu, cũng lười nghĩ, mẹ ông thỉnh thoảng sẽ không bình thường như thế đấy, nhưng dù sao người được thiên vị cũng chính là con gái ông.
“Lời em nói đều là sự thật sao?”
Miêu Thiết Ngưu đang muốn châm một điếu thuốc, nhưng lại bị em gái ruột Miêu Thúy Hoa của ông ở bên cạnh đẩy ra, đưa tay rút lấy thuốc lá rồi tùy tiện đặt trên chiếc bàn thấp trên giường.
“Anh không thấy ở đây có trẻ con à, chẳng chú ý tứ gì cả.”.
Từ khi nhận ra cháu gái của mình là tiên nữ nhỏ, lúc nào Miêu Thúy Hoa cũng luyến tiếc buông tay, hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ ôm bảo bối ngoan ngoãn trong lòng.
Bà cưng chiều nhìn cháu gái bảo bối An An đang yên lặng chờ đợi trong lòng, sau đó lại trừng mắt nhìn ông anh trai của mình.
Em gái ông hôm nay bị gì vậy? Miêu Thiết Ngưu có chút buồn bực nhìn về phía em rể Cố Bảo Điền.
Tuy rằng không trực tiếp lên tiếng hỏi, nhưng Cố Bảo Điền vẫn hiểu ý của ông ta. Ông buông tay, tỏ vẻ mình cũng không biết. Dù sao từ chuyện xảy ra đêm hôm qua thì bà vợ của ông cũng trở nên không bình thường.
Ánh mắt của hai người họ giao nhau, căn bản không tránh khỏi ánh mắt của Miêu Thúy Hoa. Bà hừ lạnh một tiếng, hai người vẫn chưa tỉnh ngộ kia mà còn dám ở đó chê cười bà. Nhưng bà sẽ giữ cho họ chút mặt mũi, cũng sẽ không cười nhạo bọn họ.
Ôi chao, cháu gái bà sao lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Miêu Thúy Hoa tiếp tục dùng ánh mắt sến súa kia nhìn cháu gái trong lòng.
Cố An An bị ánh mắt như vậy nhìn suốt một buổi sáng, cảm thấy da như bị tróc ra. Nhưng dù sao bây giờ cô cũng quen rồi, nên rất bình tĩnh vùi ở trong lòng bà lão, tắm mình trong ánh sáng cưng chiều này, nghe mấy người thương lượng chuyện tiếp theo.
“Em gái à, không phải là anh không tin, mà là việc này thật sự quá hoang đường. Chuyện này nói ra, cũng sẽ không có ai đâu." Miêu Thiết Ngưu có chút tiếc nuối nhìn điếu thuốc đặt ở trên bàn.
Thực ra trong lòng ông vẫn có chút tin tưởng, dù sao ông cũng hiểu được, em gái và em rể nhà mình sẽ không lấy chuyện như vậy ra để lừa gạt ông.
Nhưng hạn hán không phải là chuyện nhỏ. Hiện tại mọi người đều đang ăn no mặc ấm, hoa màu ruộng vườn nhìn qua cũng rất bình thường, ai sẽ tin sắp có hạn hán chứ. Còn việc nạn đói sắp tới nữa, đây không phải là là chuyện hoàn toàn vô lý sao!!
Lời này nếu như xuất phát từ miệng ông, không chừng cái chức đại đội trưởng này cũng không cần làm nữa. Tên Triệu Thanh Sơn kia vẫn đang nhìn chằm chằm vị trí này, nếu như bị ông ta bắt được nhược điểm sẽ rất phiền toái.
Không lẽ tối hôm qua cô làm quá, dọa bà nội bệnh luôn rồi? Cố An An có chút lo lắng nghĩ.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Trong lòng Cố Kiến Nghiệp cũng nghĩ như vậy, trong mấy anh em, mẹ ông đối tốt với ông và Nhã Cầm nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng sến súa như vậy.
Cố Kiến Nghiệp có chút thấp thỏm vươn tay, quơ quơ trước mắt Miêu Thúy Hoa.
“Cút sang một bên." Miêu Thúy Hoa không kiên nhẫn đẩy tay con trai ra, đúng là một đám không có mắt.
Bảo bối đang ở trong nhà, cũng không biết đường dỗ dành cho tốt, may mắn cái nhà này vẫn còn bà có mắt nhìn. Ngọc Hoàng đại đế đã đặc biệt báo mộng cho bà, để bà chăm sóc đứa cháu gái tiên nữ hạ phàm này thật tốt.
Đáy mắt Miêu lão thái thái hiện lên một sự thỏa mãn, đồng thời cho con trai một ánh mắt khinh bỉ, Cố Kiến Nghiệp nhìn mà lòng lạnh lẽo.
Xong rồi, bà nội cô thật sự có vấn đề rồi, vậy mà lại đối xử với con trai bảo bối như vậy.
“An An ngoan của bà, há miệng ra nào.”
Miêu Thúy Hoa quắc mặt nhìn con trai xong, lại khoe khoang ở trong lòng một phen, tinh thần vô cùng sảng khoái. Sau đó bà múc một muỗng canh trứng nhỏ đưa đến bên miệng Cố An An.
Cố An An cũng bị sự khác biệt của bà nội so với ngày thường dọa sợ, theo bản năng mở miệng, ngoan ngoãn ăn canh trứng.
Hương vị thơm ngon trơn mịn rất phù hợp với khẩu vị của cô. Cô ăn ngon đến mức hai mắt cười cong tít, để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu.
Cô cũng chẳng để tâm tại sao bà nội tự dưng lại như vậy, canh trứng ngon như vậy, vẫn là ăn canh quan trọng hơn.
Cố An An nghĩ xong, chờ nuốt một ngụm xuống lại tự giác há miệng ra, chờ bà nội đút.
Cố Kiến Nghiệp gãi gãi đầu, cũng lười nghĩ, mẹ ông thỉnh thoảng sẽ không bình thường như thế đấy, nhưng dù sao người được thiên vị cũng chính là con gái ông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lời em nói đều là sự thật sao?”
Miêu Thiết Ngưu đang muốn châm một điếu thuốc, nhưng lại bị em gái ruột Miêu Thúy Hoa của ông ở bên cạnh đẩy ra, đưa tay rút lấy thuốc lá rồi tùy tiện đặt trên chiếc bàn thấp trên giường.
“Anh không thấy ở đây có trẻ con à, chẳng chú ý tứ gì cả.”.
Từ khi nhận ra cháu gái của mình là tiên nữ nhỏ, lúc nào Miêu Thúy Hoa cũng luyến tiếc buông tay, hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ ôm bảo bối ngoan ngoãn trong lòng.
Bà cưng chiều nhìn cháu gái bảo bối An An đang yên lặng chờ đợi trong lòng, sau đó lại trừng mắt nhìn ông anh trai của mình.
Em gái ông hôm nay bị gì vậy? Miêu Thiết Ngưu có chút buồn bực nhìn về phía em rể Cố Bảo Điền.
Tuy rằng không trực tiếp lên tiếng hỏi, nhưng Cố Bảo Điền vẫn hiểu ý của ông ta. Ông buông tay, tỏ vẻ mình cũng không biết. Dù sao từ chuyện xảy ra đêm hôm qua thì bà vợ của ông cũng trở nên không bình thường.
Ánh mắt của hai người họ giao nhau, căn bản không tránh khỏi ánh mắt của Miêu Thúy Hoa. Bà hừ lạnh một tiếng, hai người vẫn chưa tỉnh ngộ kia mà còn dám ở đó chê cười bà. Nhưng bà sẽ giữ cho họ chút mặt mũi, cũng sẽ không cười nhạo bọn họ.
Ôi chao, cháu gái bà sao lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, Miêu Thúy Hoa tiếp tục dùng ánh mắt sến súa kia nhìn cháu gái trong lòng.
Cố An An bị ánh mắt như vậy nhìn suốt một buổi sáng, cảm thấy da như bị tróc ra. Nhưng dù sao bây giờ cô cũng quen rồi, nên rất bình tĩnh vùi ở trong lòng bà lão, tắm mình trong ánh sáng cưng chiều này, nghe mấy người thương lượng chuyện tiếp theo.
“Em gái à, không phải là anh không tin, mà là việc này thật sự quá hoang đường. Chuyện này nói ra, cũng sẽ không có ai đâu." Miêu Thiết Ngưu có chút tiếc nuối nhìn điếu thuốc đặt ở trên bàn.
Thực ra trong lòng ông vẫn có chút tin tưởng, dù sao ông cũng hiểu được, em gái và em rể nhà mình sẽ không lấy chuyện như vậy ra để lừa gạt ông.
Nhưng hạn hán không phải là chuyện nhỏ. Hiện tại mọi người đều đang ăn no mặc ấm, hoa màu ruộng vườn nhìn qua cũng rất bình thường, ai sẽ tin sắp có hạn hán chứ. Còn việc nạn đói sắp tới nữa, đây không phải là là chuyện hoàn toàn vô lý sao!!
Lời này nếu như xuất phát từ miệng ông, không chừng cái chức đại đội trưởng này cũng không cần làm nữa. Tên Triệu Thanh Sơn kia vẫn đang nhìn chằm chằm vị trí này, nếu như bị ông ta bắt được nhược điểm sẽ rất phiền toái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro