Nàng Tiên Nhỏ 2
2024-08-07 18:36:42
Cố Bảo Điền bảo con trai đi ra ngoài thì chú ý động tĩnh ở bên ngoài nhiều một chút, nhất là mấy huyện sản xuất lương thực lớn. Nếu như mấy huyện đó đều xảy ra vấn đề, khi đó thế giới chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Hơn nữa, kiến cảnh báo cũng không nói khi nào hạn hán đến, bọn họ cũng chỉ có thể chú ý nhiều hơn một chút.
Hạn hán không phải là chuyện ngày một ngày hai, sẽ luôn có manh mối.
Trời cũng đã hửng sáng rồi, tất cả người nhà họ Cố mới ai trở về phòng nấy, còn về có ngủ hay không thì không chắc.
“Ông à, ông nói đứa cháu ngoan của chúng ta đến từ đâu?”
“Nhất định là tiên nữ nhỏ ở trên trời hạ phàm rồi!”
Không đợi Cố Bảo Điền trả lời, theo ánh sáng nhẹ chiếu vào từ cửa sổ, Miêu Thúy Hoa nhìn đứa cháu ngọt ngào đang ngủ ở bên cạnh, tự nói với chính mình.
“Sao bà lại đột nhiên nói đến cái này?”
Trong đầu của Cố Bảo Điền có muộn phiền, cho nên giọng điệu không được tốt cho lắm, đây đã là lúc nào rồi mà bà vợ này còn ở đó suy nghĩ không đâu.
“Sao lại không phải!” Miêu Thúy Hoa nửa đứng dậy, nhìn ông lão nhắm mắt ngồi đó không quan tâm mình, trên mặt hiện vẻ chắc chắn.
“Ông thử nghĩ lại cảnh vừa rồi, nếu không phải cháu ngoan của chúng ta đột nhiên giật mình tỉnh dậy, thì sao chúng ta đi vào phòng bếp? Sao lại có thể thấy được cảnh đó?”
Dáng vẻ Miêu Thúy Hoa trách ông kiến thức nông cạn, để tôi dạy cho ông biết,
“Còn có những lời mà cháu ngoan nói vừa nãy, đói đói đói, đây không phải là đang nhắc nhở chúng ta sắp đói bụng sao? Người bình thường có thể may mắn được ông trời cảnh báo trước sao, đó nhất định là do cháu gái của chúng ta là tiên nữ nhỏ, nên ông trời mới tiết lộ tiên cơ.”
Trên mặt Miêu Thúy Hoa tràn đầy vui mừng, ông nói con kiến này không đến nhà khác báo tin, mà cứ đến nhà chúng ta, đó còn không phải là do cháu gái bảo bối của bà hay sao?
“Đúng đúng đúng, bà nói đều đúng!”
Bây giờ Cố Bảo Điền chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cảnh tượng vừa rồi thật sự kích thích hơi lớn đối với ông, còn về những lời nói vô căn cứ của bà vợ mình, ông cũng không để trong lòng.
Miêu Thúy Hoa nhìn chồng xoay người, vẻ mặt trả lời có lệ thì tức giận, lo lắng cho cô cháu gái tiên nữ nhỏ mới sinh nên không dám lớn tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn ông lão duy nhất có thể nói chuyện với mình từ từ đi ngủ.
“Sao lại không phải tiên nữ nhỏ chứ.”
Miêu Thúy Hoa lầm bầm mấy câu, nhìn cháu gái nhỏ ở bên cạnh, càng nhìn cảm thấy phải, người bình thường có thể đáng yêu như thế sao.
Đêm hôm đó, trong giấc ngủ Miêu Thúy Hoa mơ thấy Ngọc Hoàng Đại Đế mà lúc trước mình thấy ở trong chùa. Ngọc Hoàng Đại Đế nói rằng cháu gái của bà là tiên nữ ở trên trời hạ phàm, đến nhà họ Cố để mang lại phúc khí cho gia đình, bảo bà phải trân trọng thật tốt.
Lúc Miêu Thúy Hoa tỉnh dậy, vẫn còn nhớ cảnh tượng ở trong giấc mơ.
Trời ơi, đây là điều lành, còn thật sự là tiên nữ hạ phàm!
“An An hôn cha một cái nào.”
Đêm hôm nay Cố Kiến Nghiệp chỉ ngủ một hai tiếng, đợi trời sáng rồi, không thể không dậy sớm để đi làm. Mắt ông thâm quầng, chứng tỏ có tâm sự nên không ngủ ngon.
Cố An An nhìn cha mình như vậy, biết chắc nhất định là cảnh tối hôm qua đã đả kích bọn họ rất lớn, khiến bọn họ không được nghỉ ngơi tốt.
Mặc dù chuyện xảy ra có nguyên do, nhưng trong lòng vẫn có một chút áy náy, nên cười nịnh nọt với Cố Kiến Nghiệp.
Khuôn mặt nhỏ hồng hào, lúc cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, đôi mắt to long lanh chớp chớp, đáng yêu đến mức trái tim tan chảy, huống hồ là một người cưng con gái như Cố Kiến Nghiệp.
Cố Kiến Nghiệp không suy nghĩ gì, tiến lên hôn con gái một trận, ngửi mùi sữa ở trên người con gái bảo bối, một chút áp lực đã tan biến, thay vào đó là động lực vô hạn.
“Làm gì vậy, làm gì vậy?”
Miêu Thúy Hoa bưng một bát sữa trứng vừa nấu xong đi ra, nhìn thấy con trai mình chưa đánh răng rửa mặt, râu ria thì xồm xoàm, mà lại dám cọ sát vào cô cháu gái tiên nữ ngoan của bà, ai cho nó cái lá gan đó thế.
“Tránh ra chút, nhìn khuôn mặt thô ráp của con đi, cũng không sợ làm đau bảo bối sao.” Miêu Thúy Hoa nhìn gương mặt có hơi ửng đỏ của cháu gái, trong lòng đau xót.
Bà nhìn đứa con trai từng là bảo bối của mình, giống như đang nhìn một tên xui xẻo.
Cố Kiến Nghiệp sờ gương mặt của mình, mẹ của ông bị làm sao vậy, không nhận ra con trai bảo bối ở trước mặt của bà nữa sao?
“Cháu ngoan của bà nội, chúng ta mặc kệ người cha vô tâm của con đi. Bà đã nấu cho cháu một bát sữa trứng thơm lừng, mềm mịn mà An An của chúng ta thích ăn nhất đây.”
Hơn nữa, kiến cảnh báo cũng không nói khi nào hạn hán đến, bọn họ cũng chỉ có thể chú ý nhiều hơn một chút.
Hạn hán không phải là chuyện ngày một ngày hai, sẽ luôn có manh mối.
Trời cũng đã hửng sáng rồi, tất cả người nhà họ Cố mới ai trở về phòng nấy, còn về có ngủ hay không thì không chắc.
“Ông à, ông nói đứa cháu ngoan của chúng ta đến từ đâu?”
“Nhất định là tiên nữ nhỏ ở trên trời hạ phàm rồi!”
Không đợi Cố Bảo Điền trả lời, theo ánh sáng nhẹ chiếu vào từ cửa sổ, Miêu Thúy Hoa nhìn đứa cháu ngọt ngào đang ngủ ở bên cạnh, tự nói với chính mình.
“Sao bà lại đột nhiên nói đến cái này?”
Trong đầu của Cố Bảo Điền có muộn phiền, cho nên giọng điệu không được tốt cho lắm, đây đã là lúc nào rồi mà bà vợ này còn ở đó suy nghĩ không đâu.
“Sao lại không phải!” Miêu Thúy Hoa nửa đứng dậy, nhìn ông lão nhắm mắt ngồi đó không quan tâm mình, trên mặt hiện vẻ chắc chắn.
“Ông thử nghĩ lại cảnh vừa rồi, nếu không phải cháu ngoan của chúng ta đột nhiên giật mình tỉnh dậy, thì sao chúng ta đi vào phòng bếp? Sao lại có thể thấy được cảnh đó?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng vẻ Miêu Thúy Hoa trách ông kiến thức nông cạn, để tôi dạy cho ông biết,
“Còn có những lời mà cháu ngoan nói vừa nãy, đói đói đói, đây không phải là đang nhắc nhở chúng ta sắp đói bụng sao? Người bình thường có thể may mắn được ông trời cảnh báo trước sao, đó nhất định là do cháu gái của chúng ta là tiên nữ nhỏ, nên ông trời mới tiết lộ tiên cơ.”
Trên mặt Miêu Thúy Hoa tràn đầy vui mừng, ông nói con kiến này không đến nhà khác báo tin, mà cứ đến nhà chúng ta, đó còn không phải là do cháu gái bảo bối của bà hay sao?
“Đúng đúng đúng, bà nói đều đúng!”
Bây giờ Cố Bảo Điền chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cảnh tượng vừa rồi thật sự kích thích hơi lớn đối với ông, còn về những lời nói vô căn cứ của bà vợ mình, ông cũng không để trong lòng.
Miêu Thúy Hoa nhìn chồng xoay người, vẻ mặt trả lời có lệ thì tức giận, lo lắng cho cô cháu gái tiên nữ nhỏ mới sinh nên không dám lớn tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn ông lão duy nhất có thể nói chuyện với mình từ từ đi ngủ.
“Sao lại không phải tiên nữ nhỏ chứ.”
Miêu Thúy Hoa lầm bầm mấy câu, nhìn cháu gái nhỏ ở bên cạnh, càng nhìn cảm thấy phải, người bình thường có thể đáng yêu như thế sao.
Đêm hôm đó, trong giấc ngủ Miêu Thúy Hoa mơ thấy Ngọc Hoàng Đại Đế mà lúc trước mình thấy ở trong chùa. Ngọc Hoàng Đại Đế nói rằng cháu gái của bà là tiên nữ ở trên trời hạ phàm, đến nhà họ Cố để mang lại phúc khí cho gia đình, bảo bà phải trân trọng thật tốt.
Lúc Miêu Thúy Hoa tỉnh dậy, vẫn còn nhớ cảnh tượng ở trong giấc mơ.
Trời ơi, đây là điều lành, còn thật sự là tiên nữ hạ phàm!
“An An hôn cha một cái nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm hôm nay Cố Kiến Nghiệp chỉ ngủ một hai tiếng, đợi trời sáng rồi, không thể không dậy sớm để đi làm. Mắt ông thâm quầng, chứng tỏ có tâm sự nên không ngủ ngon.
Cố An An nhìn cha mình như vậy, biết chắc nhất định là cảnh tối hôm qua đã đả kích bọn họ rất lớn, khiến bọn họ không được nghỉ ngơi tốt.
Mặc dù chuyện xảy ra có nguyên do, nhưng trong lòng vẫn có một chút áy náy, nên cười nịnh nọt với Cố Kiến Nghiệp.
Khuôn mặt nhỏ hồng hào, lúc cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, đôi mắt to long lanh chớp chớp, đáng yêu đến mức trái tim tan chảy, huống hồ là một người cưng con gái như Cố Kiến Nghiệp.
Cố Kiến Nghiệp không suy nghĩ gì, tiến lên hôn con gái một trận, ngửi mùi sữa ở trên người con gái bảo bối, một chút áp lực đã tan biến, thay vào đó là động lực vô hạn.
“Làm gì vậy, làm gì vậy?”
Miêu Thúy Hoa bưng một bát sữa trứng vừa nấu xong đi ra, nhìn thấy con trai mình chưa đánh răng rửa mặt, râu ria thì xồm xoàm, mà lại dám cọ sát vào cô cháu gái tiên nữ ngoan của bà, ai cho nó cái lá gan đó thế.
“Tránh ra chút, nhìn khuôn mặt thô ráp của con đi, cũng không sợ làm đau bảo bối sao.” Miêu Thúy Hoa nhìn gương mặt có hơi ửng đỏ của cháu gái, trong lòng đau xót.
Bà nhìn đứa con trai từng là bảo bối của mình, giống như đang nhìn một tên xui xẻo.
Cố Kiến Nghiệp sờ gương mặt của mình, mẹ của ông bị làm sao vậy, không nhận ra con trai bảo bối ở trước mặt của bà nữa sao?
“Cháu ngoan của bà nội, chúng ta mặc kệ người cha vô tâm của con đi. Bà đã nấu cho cháu một bát sữa trứng thơm lừng, mềm mịn mà An An của chúng ta thích ăn nhất đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro