Chương 30 - Chỉ Khi Mình Sống Tốt, Cô Mới Suy Nghĩ Tới Những Người Khác
Thử Vận May
2024-08-07 00:07:56
Đã là hai giờ sáng trong tiệm không có ai, chỉ có ông chủ của tiệm vé số dựa vào quầy ngáy khò khè.
Lục Hướng Noãn tiến về trước, vỗ nhẹ ông chủ.
“Mua vé số sao?” Có thể là đang ngủ say bị người ta vỗ tỉnh, thái độ của ông chủ không tốt lắm, khi nói chuyện thịt mỡ trên mặt hơi run lên, cả người nhìn cũng dữ tợn.
Nhưng Lục Hướng Noãn đâu lo lắng chuyện này, trực tiếp mua vé số sinh nhật cô cộng thêm con số may mắn, mua tận 100 tờ.
Cuối cùng cô đưa tiền cho ông chủ tiệm vé số đang nhìn cô như nhìn người bị bệnh tâm thần, cầm lấy vé số đi ra ngoài.
Ông trời phù hộ, nhất định phải trúng giải thưởng lớn, tôi nguyện ý dùng 20 tuổi thọ của tên cặn bã Lâm Hạo kia ra đổ, Lục Hướng Noãn giơ vé số về phía trời cầu nguyện.
Để cho cô may mắn một lần đi.
Lâm Hạo mới ra khỏi cửa nhà thì phát hiện thang máy bị hỏng, hùng hùng hổ hổ đi xuống thang bộ.
Kết quả dưới chân trơn trượt, anh ta trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống ngất đi.
Lục Hướng Noãn sợ bị mất vé số, cho vé số như bảo bối vào trong không gian.
Rạng sáng còn hơi lạnh, Lục Hướng Noãn rụt cổ đi về phía khách sạn.
Khi đi về đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Lục Hướng Noãn ngửi được mùi thơm của lẩu Oden, chân không chịu khống chế đi vào trong.
Sau khi tiến vào Lục Hướng Noãn vung tay, trực tiếp dọn sạch lẩu Oden trong cửa hàng tiện lợi, sau đó là cơm nắm và trứng vịt Bắc Thảo trên kệ cũng quét hết sạch.
Đống này mất tổng cộng 500 tệ của cô, trong ánh mắt giật mình của người bán hàng, cô xách theo hai túi đồ to ra khỏi cửa hàng tiện lợi, sau đó một đường chạy chậm về khách sạn.
Sau khi về tới nơi để lại đồ mình muốn ăn, dư lại đều ném hết vào không gian.
Tính ra có không gian này thật sự rất tiện, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng ít nhất cũng không để mình đói.
Lúc trước đều là thắt lưng buộc bụng, tính toán đủ kiểu mà sống, nhưng từ khi phát hiện tình cảm của đôi tra nam tiện nữ kia, Lục Hướng Noãn quyết định sau này phải đối xử thật tốt với bản thân mình.
Mình còn không yêu mình, có thể trông cậy vào ai đi yêu mình.
Lục Hướng Noãn vừa ăn lẩu Oden, vừa lập kế hoạch xem mua gì.
Ăn, mặc, ở, đi lại.
Đầu tiên là ăn phải đặt lên hàng đầu, làm gì cũng không thể để đói bụng mình, cộng thêm Lục Hướng Noãn không tính toán bạc đãi dạ dày của mình, cho nên phải tiêu một khoản lớn.
Ngoài ra con người ăn ngũ cốc đâu có ai không sinh bệnh, cho nên dược phẩm cũng phải chuẩn bị, xuất phát từ nghề nghiệp, Lục Hướng Noãn liệt kê một đống ra trên giấy.
Sau đó là nhu yếu phẩm, Lục Hướng Noãn quyết định đến lúc đó có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, đến lúc đó còn thừa tiền thì suy xét thứ khác.
Dù sao trong lòng cô hoang mang, trông cậy vào xổ số thực hiện nguyện vọng một đêm phất nhanh, hiện giờ nghĩ lại cảm thấy giống như chuyện viễn tưởng.
Nếu mua bừa vé số có thể trúng, vậy đầy đường đều là phú ông trăm vạn.
Nhưng trong lòng cô vẫn ôm chút hi vọng.
Nhỡ đâu cô được nữ thần may mắn chiếu cố thì sao?
Lâm Hạo ngã từ cầu thang xuống mãi đến 7 giờ sáng, mới được người ta phát hiện đưa vào bệnh viện.
Ngã chấn động não thì không nói, trên trán còn khâu mấy mũi, lúc này trực tiếp bị hủy dung.
Mí mắt của Lục Hướng Noãn thật sự không chịu đựng nổi, cuối cùng ngã lên giường ngủ mất, đợi khi cô tỉnh lại đã là 6 giờ chiều.
Cô lấy cơm nắm mua ngày hôm qua trong không gian ra, giải quyết bữa tối của mình, sau đó đăng lên mạng tin mình bán nhà.
Thuận tiện gọi điện thoại cho học trưởng.
Lục Hướng Noãn vốn định nói tin tức sắp tận thế cho học trưởng, nhưng nghĩ một lát cho dù mình nói anh ta cũng không tin, trái lại còn mắng cô là kẻ ngốc, đầu óc bị lừa đá.
Cô lập tức dừng ý nghĩ này.
Thôi, đợi tận thế thật sự tới, đến lúc đó dẫn theo anh ta cùng nhau sống tạm, Lục Hướng Noãn thuyết phục mình như vậy.
Đợi cô làm xong mọi chuyện đã tới 9 giờ tối, Lục Hướng Noãn lướt weibo mới nhớ tới ngày hôm qua mình tâm huyết dâng trào đi mua vé số.
Cô nhanh chóng lấy vé số trong không gian ra, sau đó tìm thông tin mở thưởng vé số hôm nay.
Lục Hướng Noãn nhìn thoáng qua vé số, lại nhìn con số trên di động.
Lục Hướng Noãn tiến về trước, vỗ nhẹ ông chủ.
“Mua vé số sao?” Có thể là đang ngủ say bị người ta vỗ tỉnh, thái độ của ông chủ không tốt lắm, khi nói chuyện thịt mỡ trên mặt hơi run lên, cả người nhìn cũng dữ tợn.
Nhưng Lục Hướng Noãn đâu lo lắng chuyện này, trực tiếp mua vé số sinh nhật cô cộng thêm con số may mắn, mua tận 100 tờ.
Cuối cùng cô đưa tiền cho ông chủ tiệm vé số đang nhìn cô như nhìn người bị bệnh tâm thần, cầm lấy vé số đi ra ngoài.
Ông trời phù hộ, nhất định phải trúng giải thưởng lớn, tôi nguyện ý dùng 20 tuổi thọ của tên cặn bã Lâm Hạo kia ra đổ, Lục Hướng Noãn giơ vé số về phía trời cầu nguyện.
Để cho cô may mắn một lần đi.
Lâm Hạo mới ra khỏi cửa nhà thì phát hiện thang máy bị hỏng, hùng hùng hổ hổ đi xuống thang bộ.
Kết quả dưới chân trơn trượt, anh ta trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống ngất đi.
Lục Hướng Noãn sợ bị mất vé số, cho vé số như bảo bối vào trong không gian.
Rạng sáng còn hơi lạnh, Lục Hướng Noãn rụt cổ đi về phía khách sạn.
Khi đi về đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Lục Hướng Noãn ngửi được mùi thơm của lẩu Oden, chân không chịu khống chế đi vào trong.
Sau khi tiến vào Lục Hướng Noãn vung tay, trực tiếp dọn sạch lẩu Oden trong cửa hàng tiện lợi, sau đó là cơm nắm và trứng vịt Bắc Thảo trên kệ cũng quét hết sạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đống này mất tổng cộng 500 tệ của cô, trong ánh mắt giật mình của người bán hàng, cô xách theo hai túi đồ to ra khỏi cửa hàng tiện lợi, sau đó một đường chạy chậm về khách sạn.
Sau khi về tới nơi để lại đồ mình muốn ăn, dư lại đều ném hết vào không gian.
Tính ra có không gian này thật sự rất tiện, Lục Hướng Noãn nghĩ thầm trong lòng ít nhất cũng không để mình đói.
Lúc trước đều là thắt lưng buộc bụng, tính toán đủ kiểu mà sống, nhưng từ khi phát hiện tình cảm của đôi tra nam tiện nữ kia, Lục Hướng Noãn quyết định sau này phải đối xử thật tốt với bản thân mình.
Mình còn không yêu mình, có thể trông cậy vào ai đi yêu mình.
Lục Hướng Noãn vừa ăn lẩu Oden, vừa lập kế hoạch xem mua gì.
Ăn, mặc, ở, đi lại.
Đầu tiên là ăn phải đặt lên hàng đầu, làm gì cũng không thể để đói bụng mình, cộng thêm Lục Hướng Noãn không tính toán bạc đãi dạ dày của mình, cho nên phải tiêu một khoản lớn.
Ngoài ra con người ăn ngũ cốc đâu có ai không sinh bệnh, cho nên dược phẩm cũng phải chuẩn bị, xuất phát từ nghề nghiệp, Lục Hướng Noãn liệt kê một đống ra trên giấy.
Sau đó là nhu yếu phẩm, Lục Hướng Noãn quyết định đến lúc đó có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, đến lúc đó còn thừa tiền thì suy xét thứ khác.
Dù sao trong lòng cô hoang mang, trông cậy vào xổ số thực hiện nguyện vọng một đêm phất nhanh, hiện giờ nghĩ lại cảm thấy giống như chuyện viễn tưởng.
Nếu mua bừa vé số có thể trúng, vậy đầy đường đều là phú ông trăm vạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng trong lòng cô vẫn ôm chút hi vọng.
Nhỡ đâu cô được nữ thần may mắn chiếu cố thì sao?
Lâm Hạo ngã từ cầu thang xuống mãi đến 7 giờ sáng, mới được người ta phát hiện đưa vào bệnh viện.
Ngã chấn động não thì không nói, trên trán còn khâu mấy mũi, lúc này trực tiếp bị hủy dung.
Mí mắt của Lục Hướng Noãn thật sự không chịu đựng nổi, cuối cùng ngã lên giường ngủ mất, đợi khi cô tỉnh lại đã là 6 giờ chiều.
Cô lấy cơm nắm mua ngày hôm qua trong không gian ra, giải quyết bữa tối của mình, sau đó đăng lên mạng tin mình bán nhà.
Thuận tiện gọi điện thoại cho học trưởng.
Lục Hướng Noãn vốn định nói tin tức sắp tận thế cho học trưởng, nhưng nghĩ một lát cho dù mình nói anh ta cũng không tin, trái lại còn mắng cô là kẻ ngốc, đầu óc bị lừa đá.
Cô lập tức dừng ý nghĩ này.
Thôi, đợi tận thế thật sự tới, đến lúc đó dẫn theo anh ta cùng nhau sống tạm, Lục Hướng Noãn thuyết phục mình như vậy.
Đợi cô làm xong mọi chuyện đã tới 9 giờ tối, Lục Hướng Noãn lướt weibo mới nhớ tới ngày hôm qua mình tâm huyết dâng trào đi mua vé số.
Cô nhanh chóng lấy vé số trong không gian ra, sau đó tìm thông tin mở thưởng vé số hôm nay.
Lục Hướng Noãn nhìn thoáng qua vé số, lại nhìn con số trên di động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro