Chương 30 - Chỉ Khi Mình Sống Tốt, Cô Mới Suy Nghĩ Tới Những Người Khác
Tiêu Xài Hết Ti...
2024-08-07 00:07:56
Lục Hướng Noãn gọi cơm hộp, ăn một lát thể lực không chống đỡ nổi nên ngủ say.
Còn Lâm Hạo ở nhà xưởng bỏ hoang không biết tỉnh dậy khi nào, thực ra là bị đông lạnh tỉnh dậy, hơn nữa vừa cử động xương cốt trên người đau tê tâm liệt phế.
Nhìn mọi thứ xung quanh, khiến anh ta càng thêm chắc chắn chuyện ban ngày không phải giấc mơ mà là sự thật, lúc này anh ta ước gì có thể giết chết Lục Hướng Noãn.
Nhưng không đợi anh ta vui vẻ bao lâu, thì thấy cửa bị người ta đẩy ra, vẫn là đám người buổi sáng, ăn uống no đủ sau muốn tìm kích thích cho mình.
Mà lần này trở về chỉ muốn tới thử vận may, nhìn xem người còn ở đây không.
Kết quả phát hiện người còn ở đây, mấy người nhìn Lâm Hạo trong lúc nhất thời thú tính quá độ, mấy người xoa tay hầm hè đi về phía anh ta.
Lâm Hạo đáng thương lúc này y như con cừu nhỏ, muốn chạy cũng không chạy thoát, cuối cùng chỉ có thể mặc bọn họ xâu xé, máy móc phối hợp với bọn họ.
Ngày hôm sau khi Lục Hướng Noãn tỉnh dậy đã đặt vé máy bay bay tới Bắc Kinh, sau khi tới thì gọi taxi đến đường Đồng Nhân, cô trực tiếp mua 100 vạn viên An Cung Ngưu Hoàn.
780 tệ một viên, mua hơn 1000 viên, dù sao không gian có chức năng yên lặng, không sợ quá thời hạn sử dụng.
Hơn nữa thứ này có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt, trong nhà có điều kiện có một viên thì có một viên.
Lục Hướng Noãn mua xong trực tiếp bay về Nam Thị, bởi vì cô đã hẹn với học trưởng buổi tối cùng ăn cơm.
Hai người hẹn nhau ăn bữa lẩu, Lục Hướng Noãn mời khách, dù sao trong tay có hơn 1 tỷ không thiếu chút tiền lẻ này.
Đối với cô mà nói, bữa cơm hơn 500 tệ này chỉ là mưa bụi.
Đương nhiên Lục Hướng Noãn không nói với anh ta mình đã tiêu hết tiền vào việc tích trữ hàng, nếu không học trưởng sẽ nghĩ là cô bị bệnh, sẽ dẫn cô đến bệnh viện tâm thần khám não.
Nói tới chuyện này, anh ta thật sự có thể làm ra được.
Cơm no rượu say xong, Hứa Nhạc nhanh chóng rời đi, bởi vì lần này anh ta dành ra thời gian ăn bữa cơm với cô nhóc chết tiệt này, là sợ trong khoảng thời gian này cô vì tên cặn bã kia mà nghĩ quẩn trong lòng.
Sự thật chứng minh anh ta nghĩ nhiều, cô nhóc này không tim không phổi, còn ăn giỏi hơn anh ta, thịt anh ta gọi đều vào bụng cô lúc này anh ta mới yên tâm.
Ăn được là tốt.
Hứa Nhạc đi rồi Lục Hướng Noãn dứt khoát đến trung tâm thương mại, kết quả đi dạo một vòng phát hiện mình không muốn mua gì, nên đi bộ về khách sạn.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Lục Hướng Noãn trực tiếp dọn sạch đồ trên kệ để hàng, cho địa chỉ kho hàng sau đó rời đi.
Cứ thế trong tình huống không biết Lục Hướng Noãn tích trữ sáu rương to cây ô kích cỡ to nhất, cho nên trong tương lai có người nào đó không biết xấu hổ mỗi ngày dùng, kết quả đến chết cũng không dùng hết.
Thời gian kế tiếp Lục Hướng Noãn cũng không nhàn rỗi, dù sao vẫn còn 80 vạn trong tay, cô đến trại chăn nuôi trước, mua hai con nghé con còn có một con trâu cái, ném hết chúng nó vào trong không gian.
Lại đến nông thôn mua một đống gà con, vịt con, nghĩ đợi tận thế kết thúc mình sẽ đến nông thôn, mua một căn nhà, rảnh rỗi thì cho gà vịt ăn, trồng rau, thực hiện cuộc sống ở nông thôn mà cô hằng mong ước.
Sau đó là mua mua mua, chỉ cần là thứ Lục Hướng Noãn coi trọng, đều mua hết, còn bao luôn vải bông có giá đặc biệt của xưởng người ta.
Lục Hướng Noãn cứ mua điên cuồng như vậy, tiền trong tay cũng tiêu gần hết, trong Alipay cũng chỉ còn thừa 1 vạn tệ.
Cô dành thời gian đến kho hàng cho hết đồ cô mua vào không gian, giữ lại kho hàng cũng vô dụng, vì thế cô trả lại kho hàng.
Chỉ chưa tới hai tháng ngắn ngủi, Lục Hướng Noãn đã tiêu hết 1 tỷ trong tay, tính cả tiền hố được từ chỗ Lâm Hạo.
Nếu đổi thành lúc trước, Lục Hướng Noãn nằm mơ cũng không dám mơ mình phá của như vậy.
Cô nhìn không gian tràn ngập đồ, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời.
Nhiều vật tư như vậy, có thể khiến cô dẫn theo học trưởng sống tạm ở tận thế.
Còn Lâm Hạo ở nhà xưởng bỏ hoang không biết tỉnh dậy khi nào, thực ra là bị đông lạnh tỉnh dậy, hơn nữa vừa cử động xương cốt trên người đau tê tâm liệt phế.
Nhìn mọi thứ xung quanh, khiến anh ta càng thêm chắc chắn chuyện ban ngày không phải giấc mơ mà là sự thật, lúc này anh ta ước gì có thể giết chết Lục Hướng Noãn.
Nhưng không đợi anh ta vui vẻ bao lâu, thì thấy cửa bị người ta đẩy ra, vẫn là đám người buổi sáng, ăn uống no đủ sau muốn tìm kích thích cho mình.
Mà lần này trở về chỉ muốn tới thử vận may, nhìn xem người còn ở đây không.
Kết quả phát hiện người còn ở đây, mấy người nhìn Lâm Hạo trong lúc nhất thời thú tính quá độ, mấy người xoa tay hầm hè đi về phía anh ta.
Lâm Hạo đáng thương lúc này y như con cừu nhỏ, muốn chạy cũng không chạy thoát, cuối cùng chỉ có thể mặc bọn họ xâu xé, máy móc phối hợp với bọn họ.
Ngày hôm sau khi Lục Hướng Noãn tỉnh dậy đã đặt vé máy bay bay tới Bắc Kinh, sau khi tới thì gọi taxi đến đường Đồng Nhân, cô trực tiếp mua 100 vạn viên An Cung Ngưu Hoàn.
780 tệ một viên, mua hơn 1000 viên, dù sao không gian có chức năng yên lặng, không sợ quá thời hạn sử dụng.
Hơn nữa thứ này có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt, trong nhà có điều kiện có một viên thì có một viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hướng Noãn mua xong trực tiếp bay về Nam Thị, bởi vì cô đã hẹn với học trưởng buổi tối cùng ăn cơm.
Hai người hẹn nhau ăn bữa lẩu, Lục Hướng Noãn mời khách, dù sao trong tay có hơn 1 tỷ không thiếu chút tiền lẻ này.
Đối với cô mà nói, bữa cơm hơn 500 tệ này chỉ là mưa bụi.
Đương nhiên Lục Hướng Noãn không nói với anh ta mình đã tiêu hết tiền vào việc tích trữ hàng, nếu không học trưởng sẽ nghĩ là cô bị bệnh, sẽ dẫn cô đến bệnh viện tâm thần khám não.
Nói tới chuyện này, anh ta thật sự có thể làm ra được.
Cơm no rượu say xong, Hứa Nhạc nhanh chóng rời đi, bởi vì lần này anh ta dành ra thời gian ăn bữa cơm với cô nhóc chết tiệt này, là sợ trong khoảng thời gian này cô vì tên cặn bã kia mà nghĩ quẩn trong lòng.
Sự thật chứng minh anh ta nghĩ nhiều, cô nhóc này không tim không phổi, còn ăn giỏi hơn anh ta, thịt anh ta gọi đều vào bụng cô lúc này anh ta mới yên tâm.
Ăn được là tốt.
Hứa Nhạc đi rồi Lục Hướng Noãn dứt khoát đến trung tâm thương mại, kết quả đi dạo một vòng phát hiện mình không muốn mua gì, nên đi bộ về khách sạn.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Lục Hướng Noãn trực tiếp dọn sạch đồ trên kệ để hàng, cho địa chỉ kho hàng sau đó rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ thế trong tình huống không biết Lục Hướng Noãn tích trữ sáu rương to cây ô kích cỡ to nhất, cho nên trong tương lai có người nào đó không biết xấu hổ mỗi ngày dùng, kết quả đến chết cũng không dùng hết.
Thời gian kế tiếp Lục Hướng Noãn cũng không nhàn rỗi, dù sao vẫn còn 80 vạn trong tay, cô đến trại chăn nuôi trước, mua hai con nghé con còn có một con trâu cái, ném hết chúng nó vào trong không gian.
Lại đến nông thôn mua một đống gà con, vịt con, nghĩ đợi tận thế kết thúc mình sẽ đến nông thôn, mua một căn nhà, rảnh rỗi thì cho gà vịt ăn, trồng rau, thực hiện cuộc sống ở nông thôn mà cô hằng mong ước.
Sau đó là mua mua mua, chỉ cần là thứ Lục Hướng Noãn coi trọng, đều mua hết, còn bao luôn vải bông có giá đặc biệt của xưởng người ta.
Lục Hướng Noãn cứ mua điên cuồng như vậy, tiền trong tay cũng tiêu gần hết, trong Alipay cũng chỉ còn thừa 1 vạn tệ.
Cô dành thời gian đến kho hàng cho hết đồ cô mua vào không gian, giữ lại kho hàng cũng vô dụng, vì thế cô trả lại kho hàng.
Chỉ chưa tới hai tháng ngắn ngủi, Lục Hướng Noãn đã tiêu hết 1 tỷ trong tay, tính cả tiền hố được từ chỗ Lâm Hạo.
Nếu đổi thành lúc trước, Lục Hướng Noãn nằm mơ cũng không dám mơ mình phá của như vậy.
Cô nhìn không gian tràn ngập đồ, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời.
Nhiều vật tư như vậy, có thể khiến cô dẫn theo học trưởng sống tạm ở tận thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro