Chương 30 - Chỉ Khi Mình Sống Tốt, Cô Mới Suy Nghĩ Tới Những Người Khác
Xuyên Qua Không...
2024-08-07 00:07:56
Hiện giờ Lục Hướng Noãn quyết định không làm gì, cứ ở khách sạn thành thật đợi tới lúc tận thế đến.
Vì thế cô còn đặc biệt thuê khách sạn cách viện nghiên cứu của Hứa Nhạc gần một chút, chỉ vì cứu anh ta ra trước khi tận thế tới.
Cô không phải thánh mẫu, người khác ở thế giới này không liên quan tới cô, cô có thể làm chính là bảo vệ học trưởng, sau đó vững vàng vượt qua nguy hiểm tận thế.
Buổi tối Lục Hướng Noãn hẹn Hứa Nhạc đi ăn thịt nướng, uống chút rượu sau đó vẫy xe taxi về khách sạn mình ở.
Bồn tắm đã xả xong nước ấm, cô đặt nến thơm bên cạnh bồn tắm, sau đó cởi quần áo nằm vào bên trong.
Hiện giờ lan da trên người Lục Hướng Noãn nói như mỡ đông cũng không quá phận, không có một chút tỳ vết nào, vô cùng hoàn mỹ.
Dưới tác dụng của cồn, khi Lục Hướng Noãn ngâm trong bồn tắm đã hôn mê ngủ mất.
…
Đợi Lục Hướng Noãn mở mắt ra thì phát hiện trước mặt là một vùng trắng xóa, tường loang lổ bóc ra, mặt tường gồ ghề lồi lõm, xung quanh tràn ngập mùi nước sát trùng.
“Đây là bệnh viện ư?” Lục Hướng Noãn kịp phản ứng theo bản năng, nhưng bệnh viện này không khỏi quá tồi tàn rồi, không phải học trưởng vì tiết kiệm tiền mà ném cô đến phòng khám tồi tàn đấy chứ.
Ngay khi Lục Hướng Noãn chuẩn bị gọi y tá tới thì đột nhiên xảy ra đau đớn toàn thân, đặc biệt là đầu như sắp nổ tung.
Không biết qua bao lâu, cô mới cảm thấy tỉnh táo hơn, trong đầu cũng có thêm ký ức không thuộc về cô.
Hóa ra là cô xuyên tới năm 60 mất mùa trong sách lịch sử, trùng hợp là cô gái này cùng tên cùng họ với cô, không biết là tình cờ gặp gỡ kiểu gì, cô bám lên cơ thể của cô gái này.
Cô gái này tên Lục Hướng Noãn, năm nay 18 tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã bỏ học ở nhà, cha là cha ruột, nhưng chỉ trên phương diện huyết thống.
Mẹ ruột cô khi sinh cô không cẩn thận chảy máu quá nhiều, khó sinh qua đời.
Sau khi mẹ ruột chết còn chưa hai tháng, cha ruột đã gấp không đợi nổi cưới Vương Phượng Kiều quả phụ cũng có con nhỏ, còn đang mang thai vào cửa.
Thường nói có mẹ kế thì có cha kế, tim làm bằng sắt sẽ nghiêng đi bất cứ lúc nào, câu nói này không sai chút nào.
Nguyên chủ còn nhỏ đã phải làm hết việc nhà, ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì không nói, hơi làm sai chuyện sẽ bị véo bị mắng, trên người xanh tím là chuyện thường xuyên.
Nhưng mà mẹ kế Vương Phượng Kiều rất giỏi giữ mặt mũi cho mình, dưới cái nhìn của người bên ngoài, đối đãi với con gái riêng còn tốt hơn con ruột, còn cho cô học cấp 3, thực ra là con gái bà ta không thi đỗ.
Thời đại này lấp đầy bụng còn là vấn đề, càng đừng nói đưa hai con đi học, còn học cấp 3.
Tuy không học xong, nhưng mẹ kế Vương Phượng Kiều cũng có thanh danh tốt ở đại viện đó.
Trừ chuyện này ra nguyên chủ còn có một chị gái tâm địa ác độc, lúc trước mẹ kế kết hôn nên dẫn đến đây ở cùng.
Tên cô ta vốn là Vương Thải Liên, sau này có lẽ dỗ người cha xấu xa của nguyên chủ vui vẻ nên sửa thành Lục Thải Liên, lớn hơn nguyên chủ một tuổi, không đi làm mỗi ngày ra ngoài lêu lổng.
Còn có một đứa bé là Vương Phượng Kiều gả cho Lục Quốc Khánh chưa được mấy tháng đã sinh ra, cũng là con trai duy nhất trong nhà, là thịt trên đầu quả tim của hai người, ngậm trong miệng đều sợ tan, trong nhà có đồ ăn ngon đều vào bụng cậu ta.
Mới 16 tuổi, Lục Hồng Tinh trông tai to mặt lớn, bụng có mấy vòng thịt thừa, ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc như vậy trông rất nổi bật.
Cũng là người giỏi ức hiếp người nhà, bắt nạt kẻ yếu, thường xuyên tìm nguyên chủ gây sự, khi còn nhỏ càng coi nguyên chủ làm ngựa cưỡi.
Tuy Vương Phượng Kiều tuyên bố với bên ngoài Lục Hồng Tinh là con của người chồng chết sớm của bà ta, nhưng Lục Hồng Tinh và Lục Quốc Khánh giống y như cùng khuôn đúc ra, người trong đại viện không phải là kẻ ngốc, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà thôi.
Chẳng qua mọi người đều đau lòng cho người mẹ chết sớm của nguyên chủ, khi mang thai chồng đã ở bên quả phụ kia, còn làm to bụng.
Nguyên chủ là kẻ ngốc, nhưng Lục Hướng Noãn không phải, mẹ ruột của nguyên chủ chết rất kỳ lạ, trên 80% là bị người ta hại chết.
Vì thế cô còn đặc biệt thuê khách sạn cách viện nghiên cứu của Hứa Nhạc gần một chút, chỉ vì cứu anh ta ra trước khi tận thế tới.
Cô không phải thánh mẫu, người khác ở thế giới này không liên quan tới cô, cô có thể làm chính là bảo vệ học trưởng, sau đó vững vàng vượt qua nguy hiểm tận thế.
Buổi tối Lục Hướng Noãn hẹn Hứa Nhạc đi ăn thịt nướng, uống chút rượu sau đó vẫy xe taxi về khách sạn mình ở.
Bồn tắm đã xả xong nước ấm, cô đặt nến thơm bên cạnh bồn tắm, sau đó cởi quần áo nằm vào bên trong.
Hiện giờ lan da trên người Lục Hướng Noãn nói như mỡ đông cũng không quá phận, không có một chút tỳ vết nào, vô cùng hoàn mỹ.
Dưới tác dụng của cồn, khi Lục Hướng Noãn ngâm trong bồn tắm đã hôn mê ngủ mất.
…
Đợi Lục Hướng Noãn mở mắt ra thì phát hiện trước mặt là một vùng trắng xóa, tường loang lổ bóc ra, mặt tường gồ ghề lồi lõm, xung quanh tràn ngập mùi nước sát trùng.
“Đây là bệnh viện ư?” Lục Hướng Noãn kịp phản ứng theo bản năng, nhưng bệnh viện này không khỏi quá tồi tàn rồi, không phải học trưởng vì tiết kiệm tiền mà ném cô đến phòng khám tồi tàn đấy chứ.
Ngay khi Lục Hướng Noãn chuẩn bị gọi y tá tới thì đột nhiên xảy ra đau đớn toàn thân, đặc biệt là đầu như sắp nổ tung.
Không biết qua bao lâu, cô mới cảm thấy tỉnh táo hơn, trong đầu cũng có thêm ký ức không thuộc về cô.
Hóa ra là cô xuyên tới năm 60 mất mùa trong sách lịch sử, trùng hợp là cô gái này cùng tên cùng họ với cô, không biết là tình cờ gặp gỡ kiểu gì, cô bám lên cơ thể của cô gái này.
Cô gái này tên Lục Hướng Noãn, năm nay 18 tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã bỏ học ở nhà, cha là cha ruột, nhưng chỉ trên phương diện huyết thống.
Mẹ ruột cô khi sinh cô không cẩn thận chảy máu quá nhiều, khó sinh qua đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi mẹ ruột chết còn chưa hai tháng, cha ruột đã gấp không đợi nổi cưới Vương Phượng Kiều quả phụ cũng có con nhỏ, còn đang mang thai vào cửa.
Thường nói có mẹ kế thì có cha kế, tim làm bằng sắt sẽ nghiêng đi bất cứ lúc nào, câu nói này không sai chút nào.
Nguyên chủ còn nhỏ đã phải làm hết việc nhà, ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì không nói, hơi làm sai chuyện sẽ bị véo bị mắng, trên người xanh tím là chuyện thường xuyên.
Nhưng mà mẹ kế Vương Phượng Kiều rất giỏi giữ mặt mũi cho mình, dưới cái nhìn của người bên ngoài, đối đãi với con gái riêng còn tốt hơn con ruột, còn cho cô học cấp 3, thực ra là con gái bà ta không thi đỗ.
Thời đại này lấp đầy bụng còn là vấn đề, càng đừng nói đưa hai con đi học, còn học cấp 3.
Tuy không học xong, nhưng mẹ kế Vương Phượng Kiều cũng có thanh danh tốt ở đại viện đó.
Trừ chuyện này ra nguyên chủ còn có một chị gái tâm địa ác độc, lúc trước mẹ kế kết hôn nên dẫn đến đây ở cùng.
Tên cô ta vốn là Vương Thải Liên, sau này có lẽ dỗ người cha xấu xa của nguyên chủ vui vẻ nên sửa thành Lục Thải Liên, lớn hơn nguyên chủ một tuổi, không đi làm mỗi ngày ra ngoài lêu lổng.
Còn có một đứa bé là Vương Phượng Kiều gả cho Lục Quốc Khánh chưa được mấy tháng đã sinh ra, cũng là con trai duy nhất trong nhà, là thịt trên đầu quả tim của hai người, ngậm trong miệng đều sợ tan, trong nhà có đồ ăn ngon đều vào bụng cậu ta.
Mới 16 tuổi, Lục Hồng Tinh trông tai to mặt lớn, bụng có mấy vòng thịt thừa, ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc như vậy trông rất nổi bật.
Cũng là người giỏi ức hiếp người nhà, bắt nạt kẻ yếu, thường xuyên tìm nguyên chủ gây sự, khi còn nhỏ càng coi nguyên chủ làm ngựa cưỡi.
Tuy Vương Phượng Kiều tuyên bố với bên ngoài Lục Hồng Tinh là con của người chồng chết sớm của bà ta, nhưng Lục Hồng Tinh và Lục Quốc Khánh giống y như cùng khuôn đúc ra, người trong đại viện không phải là kẻ ngốc, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà thôi.
Chẳng qua mọi người đều đau lòng cho người mẹ chết sớm của nguyên chủ, khi mang thai chồng đã ở bên quả phụ kia, còn làm to bụng.
Nguyên chủ là kẻ ngốc, nhưng Lục Hướng Noãn không phải, mẹ ruột của nguyên chủ chết rất kỳ lạ, trên 80% là bị người ta hại chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro