Chương 30 - Canh Táo Đỏ Nấm Tuyết Nhĩ Lê (2)
Nước Chảy Thành Sông
Văn Văn Mân
2024-08-07 10:29:30
Chu Tuế Tuế sợ các con bị lạnh, tường lửa và giường đều được đốt nóng, cho nên phòng phía Tây còn ấm hơn phòng phía Đông, Chu Tuế Tuế không lo lắng.
Cố Cảnh Hằng vội vàng trở về, lên giường nhìn Chu Tuế Tuế, ánh mắt sáng rực.
"Tắt đèn."
"Được." Cố Cảnh Hằng bây giờ chính là vợ nói gì nghe nấy.
Sau khi tắt đèn là có thể muốn làm gì thì làm, động tĩnh trong phòng không ngừng nghỉ.
Đương nhiên Chu Tuế Tuế cũng rất hưởng thụ, nhưng hưởng thụ cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ.
"Cố Cảnh Hằng... Anh... Nhanh lên." Cô nói đứt quãng.
"Chờ một chút, ngoan." Người đàn ông thấp giọng dỗ dành.
Một đêm, Chu Tuế Tuế cảm thấy mình giống như con cá mặn bị Cố Cảnh Hằng lật qua lật lại rán, cô thật sự chịu không nổi.
Trước khi ngất đi, cô hung hăng cắn Cố Cảnh Hằng một cái, sau đó cái gì cũng không biết.
Sau khi Cố Cảnh Hằng xong việc thì dùng nước ấm lau người cho cô, anh cũng hối hận, biết mình hơi quá đáng.
Nhưng lúc ấy anh thật sự không khống chế được, vợ quá ngọt ngào.
Hơn nữa hiện tại Chu Tuế Tuế đối với anh mà nói chính là người phụ nữ anh yêu thương, nhìn người yêu của mình nằm dưới thân rên rỉ, người đàn ông nào có thể khống chế được.
Cố Cảnh Hằng thu dọn xong xuôi liền lên giường ôm vợ ngủ.
Kết quả của một lần phóng túng chính là Cố Cảnh Hằng lại bị đá sang phòng phía Tây ngủ cùng các con.
"Cố Cảnh Hằng, đồ khốn kiếp! Cầm thú!" Hai chân Chu Tuế Tuế vẫn còn run rẩy.
May mà hôm sau không có khách đến nhà, nếu không cô thật sự không còn mặt mũi nào.
"Anh sai rồi vợ, anh thật sự biết sai rồi, em cho anh một cơ hội nữa." Cố Cảnh Hằng hối lỗi nói.
"Không được! Miệng lưỡi đàn ông không đáng tin, em có thể tin anh sao?" Chu Tuế Tuế tức giận bất bình, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là tức giận hay xấu hổ, đỏ bừng cả lên.
Cố Cảnh Hằng chân thành nhìn Chu Tuế Tuế, "Tin được, tin được mà, anh thật sự biết sai rồi, hay là em đánh anh hai cái đi, đừng giận anh nữa được không?"
Kỳ thực từ tối hôm qua, tâm lý Chu Tuế Tuế đã thay đổi.
Trước kia cô chỉ xem Cố Cảnh Hằng là bạn đời, bây giờ thật sự xem anh là chồng của mình.
Vì vậy, dưới thế tấn công dỗ dành của Cố Cảnh Hằng, Chu Tuế Tuế nhanh chóng đầu hàng.
"Được rồi, lần sau không được như vậy nữa, em đói." Chu Tuế Tuế nũng nịu nói trong lòng Cố Cảnh Hằng.
Cố Cảnh Hằng yêu chiều hôn lên mũi cô, nói: "Anh làm xong rồi, chờ anh bưng đến cho em."
Cạn lời đôi khi chỉ trong nháy mắt, ví dụ như lúc này.
Chu Tuế Tuế nhìn cháo gạo lứt đường đỏ và trứng gà luộc trước mặt, im lặng không nói.
Cố Cảnh Hằng lại cho rằng cô không thích ăn, "Sao vậy vợ, em không thích ăn sao?"
Chu Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn anh: "Em đang ở cữ sao?"
"Hả?"
"Cố Cảnh Hằng, đây là cơm cữ!"
Cố Cảnh Hằng gãi đầu, "Anh muốn bồi bổ cho em, nghe mấy người trong đội nói phụ nữ ăn mấy thứ này tốt, anh mới làm, em không thích ăn thì anh làm món khác."
"Không cần, như vậy đi, cũng ngon mà." Chu Tuế Tuế thỏa hiệp.
Gạo lứt nấu với đường đỏ mềm dẻo ngọt ngào, thêm trứng gà luộc, quả thật rất bổ dưỡng.
Lúc này Đại Oa và Nhị Oa thấy mẹ dậy liền nói: "Mẹ, mẹ thấy trong người thế nào, có khó chịu chỗ nào không, có muốn đi bệnh viện không?"
Chu Tuế Tuế nhìn hai đứa con, đoán chừng Cố Cảnh Hằng đã nói gì đó với chúng.
"Mẹ không sao, đừng nghe ba các con nói, mẹ chỉ là hơi mệt nên dậy muộn, bài tập bố giao cho các con làm xong chưa?"
Hai đứa bé gật đầu, chạy về phòng lấy vở bài tập cho cô xem.
"Để đó đi, lát mẹ xem, hôm nay cho các con nghỉ một ngày, đi chơi đi."
"Dạ!" Hai đứa trẻ chạy ra ngoài gọi bạn, ba đứa trẻ cùng nhau đi chơi.
Tam Oa còn quá nhỏ, tuy rất thèm muốn được như các anh mỗi ngày chạy đùa ngoài kia, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm.
Nhưng chỉ cần không ra khỏi nhà, sân trước sân sau Tam Oa đều có thể chạy nhảy.
Dù sao con trai cũng không thể nuông chiều quá mức, cho nên tuy rằng Tam Oa cả ngày ở nhà, nhưng người cũng lấm lem đất cát.
Từ sau khi Cố Cảnh Hằng trở về, Chu Tuế Tuế không dám dùng máy giặt trong không gian nữa, khả năng quan sát của quân nhân không phải chuyện đùa, Chu Tuế Tuế sợ anh phát hiện ra điều gì đó.
Vì vậy, quần áo trong nhà may mắn được Cố Cảnh Hằng bao trọn, mỗi ngày anh đều cần mẫn giặt giũ.
Chu Tuế Tuế cũng không sợ mẹ Cố nhìn thấy mà đau lòng, con người ta gọi anh một tiếng ba đâu phải gọi suông.
Quanh năm không ở nhà, không làm tròn trách nhiệm, vất vả lắm mới về để anh làm chút việc thì đã sao, Chu Tuế Tuế cảm thấy rất thản nhiên.
"Đúng rồi, sao hôm nay anh không đi làm?" Vụ thu hoạch mùa thu vẫn chưa kết thúc, nhưng cũng sắp rồi.
"Sáng sớm anh đi làm một lát, anh muốn nhanh chóng về nhà, hơn nữa bây giờ công việc cũng gần xong rồi, không còn việc gì nặng nhọc nữa." Cố Cảnh Hằng nhìn vợ ăn ngon lành.
Cố Cảnh Hằng vội vàng trở về, lên giường nhìn Chu Tuế Tuế, ánh mắt sáng rực.
"Tắt đèn."
"Được." Cố Cảnh Hằng bây giờ chính là vợ nói gì nghe nấy.
Sau khi tắt đèn là có thể muốn làm gì thì làm, động tĩnh trong phòng không ngừng nghỉ.
Đương nhiên Chu Tuế Tuế cũng rất hưởng thụ, nhưng hưởng thụ cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ.
"Cố Cảnh Hằng... Anh... Nhanh lên." Cô nói đứt quãng.
"Chờ một chút, ngoan." Người đàn ông thấp giọng dỗ dành.
Một đêm, Chu Tuế Tuế cảm thấy mình giống như con cá mặn bị Cố Cảnh Hằng lật qua lật lại rán, cô thật sự chịu không nổi.
Trước khi ngất đi, cô hung hăng cắn Cố Cảnh Hằng một cái, sau đó cái gì cũng không biết.
Sau khi Cố Cảnh Hằng xong việc thì dùng nước ấm lau người cho cô, anh cũng hối hận, biết mình hơi quá đáng.
Nhưng lúc ấy anh thật sự không khống chế được, vợ quá ngọt ngào.
Hơn nữa hiện tại Chu Tuế Tuế đối với anh mà nói chính là người phụ nữ anh yêu thương, nhìn người yêu của mình nằm dưới thân rên rỉ, người đàn ông nào có thể khống chế được.
Cố Cảnh Hằng thu dọn xong xuôi liền lên giường ôm vợ ngủ.
Kết quả của một lần phóng túng chính là Cố Cảnh Hằng lại bị đá sang phòng phía Tây ngủ cùng các con.
"Cố Cảnh Hằng, đồ khốn kiếp! Cầm thú!" Hai chân Chu Tuế Tuế vẫn còn run rẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mà hôm sau không có khách đến nhà, nếu không cô thật sự không còn mặt mũi nào.
"Anh sai rồi vợ, anh thật sự biết sai rồi, em cho anh một cơ hội nữa." Cố Cảnh Hằng hối lỗi nói.
"Không được! Miệng lưỡi đàn ông không đáng tin, em có thể tin anh sao?" Chu Tuế Tuế tức giận bất bình, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là tức giận hay xấu hổ, đỏ bừng cả lên.
Cố Cảnh Hằng chân thành nhìn Chu Tuế Tuế, "Tin được, tin được mà, anh thật sự biết sai rồi, hay là em đánh anh hai cái đi, đừng giận anh nữa được không?"
Kỳ thực từ tối hôm qua, tâm lý Chu Tuế Tuế đã thay đổi.
Trước kia cô chỉ xem Cố Cảnh Hằng là bạn đời, bây giờ thật sự xem anh là chồng của mình.
Vì vậy, dưới thế tấn công dỗ dành của Cố Cảnh Hằng, Chu Tuế Tuế nhanh chóng đầu hàng.
"Được rồi, lần sau không được như vậy nữa, em đói." Chu Tuế Tuế nũng nịu nói trong lòng Cố Cảnh Hằng.
Cố Cảnh Hằng yêu chiều hôn lên mũi cô, nói: "Anh làm xong rồi, chờ anh bưng đến cho em."
Cạn lời đôi khi chỉ trong nháy mắt, ví dụ như lúc này.
Chu Tuế Tuế nhìn cháo gạo lứt đường đỏ và trứng gà luộc trước mặt, im lặng không nói.
Cố Cảnh Hằng lại cho rằng cô không thích ăn, "Sao vậy vợ, em không thích ăn sao?"
Chu Tuế Tuế ngẩng đầu nhìn anh: "Em đang ở cữ sao?"
"Hả?"
"Cố Cảnh Hằng, đây là cơm cữ!"
Cố Cảnh Hằng gãi đầu, "Anh muốn bồi bổ cho em, nghe mấy người trong đội nói phụ nữ ăn mấy thứ này tốt, anh mới làm, em không thích ăn thì anh làm món khác."
"Không cần, như vậy đi, cũng ngon mà." Chu Tuế Tuế thỏa hiệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gạo lứt nấu với đường đỏ mềm dẻo ngọt ngào, thêm trứng gà luộc, quả thật rất bổ dưỡng.
Lúc này Đại Oa và Nhị Oa thấy mẹ dậy liền nói: "Mẹ, mẹ thấy trong người thế nào, có khó chịu chỗ nào không, có muốn đi bệnh viện không?"
Chu Tuế Tuế nhìn hai đứa con, đoán chừng Cố Cảnh Hằng đã nói gì đó với chúng.
"Mẹ không sao, đừng nghe ba các con nói, mẹ chỉ là hơi mệt nên dậy muộn, bài tập bố giao cho các con làm xong chưa?"
Hai đứa bé gật đầu, chạy về phòng lấy vở bài tập cho cô xem.
"Để đó đi, lát mẹ xem, hôm nay cho các con nghỉ một ngày, đi chơi đi."
"Dạ!" Hai đứa trẻ chạy ra ngoài gọi bạn, ba đứa trẻ cùng nhau đi chơi.
Tam Oa còn quá nhỏ, tuy rất thèm muốn được như các anh mỗi ngày chạy đùa ngoài kia, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm.
Nhưng chỉ cần không ra khỏi nhà, sân trước sân sau Tam Oa đều có thể chạy nhảy.
Dù sao con trai cũng không thể nuông chiều quá mức, cho nên tuy rằng Tam Oa cả ngày ở nhà, nhưng người cũng lấm lem đất cát.
Từ sau khi Cố Cảnh Hằng trở về, Chu Tuế Tuế không dám dùng máy giặt trong không gian nữa, khả năng quan sát của quân nhân không phải chuyện đùa, Chu Tuế Tuế sợ anh phát hiện ra điều gì đó.
Vì vậy, quần áo trong nhà may mắn được Cố Cảnh Hằng bao trọn, mỗi ngày anh đều cần mẫn giặt giũ.
Chu Tuế Tuế cũng không sợ mẹ Cố nhìn thấy mà đau lòng, con người ta gọi anh một tiếng ba đâu phải gọi suông.
Quanh năm không ở nhà, không làm tròn trách nhiệm, vất vả lắm mới về để anh làm chút việc thì đã sao, Chu Tuế Tuế cảm thấy rất thản nhiên.
"Đúng rồi, sao hôm nay anh không đi làm?" Vụ thu hoạch mùa thu vẫn chưa kết thúc, nhưng cũng sắp rồi.
"Sáng sớm anh đi làm một lát, anh muốn nhanh chóng về nhà, hơn nữa bây giờ công việc cũng gần xong rồi, không còn việc gì nặng nhọc nữa." Cố Cảnh Hằng nhìn vợ ăn ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro