Chương 30 - Canh Táo Đỏ Nấm Tuyết Nhĩ Lê (2)
Sủng Quá Mức
Văn Văn Mân
2024-08-07 10:29:30
Thu hoạch vụ thu cũng đã kết thúc khí thế ngất trời.
Mấy ngày nay Chu Tuế Tuế mỗi ngày không phải thịt thì là trứng gà, Cố Cảnh Hằng tuy có hơi mệt mỏi một chút nhưng cũng không gầy đi chút nào, ngược lại còn có xu thế mập hơn.
Đều là do vợ cho ăn quá tốt, Cố Cảnh Hằng cảm thấy đây là phiền não ngọt ngào.
Chu Tuế Tuế cũng "sống dở chết dở", Cố Cảnh Hằng này rốt cuộc có phải là người hay không nữa.
Ban ngày làm việc trên ruộng, buổi tối làm việc trên giường, chẳng khác nào không có giây phút nào nghỉ ngơi.
Nhưng nhớ tới thể chất dễ mang thai đáng chết này, mỗi lần gần gũi, Chu Tuế Tuế đều để Cố Cảnh Hằng cho ra ngoài.
Cố Cảnh Hằng cũng đồng ý, hiện tại ba đứa nhỏ đã không ít, vợ anh ở nhà một mình nếu như lại mang thai thật sự là quá vất vả.
Tối hôm đó lại là một phen mây mưa, xong xuôi Chu Tuế Tuế nằm gọn trong lòng Cố Cảnh Hằng, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần nõn nà của cô, giúp cô lấy lại hơi thở.
"Vợ à, anh phải đi rồi." Giọng nói của Cố Cảnh Hằng vẫn còn khàn đặc.
"Khi nào?" Gần đây cuộc sống trôi qua quá thoải mái, Chu Tuế Tuế suýt chút nữa quên mất Cố Cảnh Hằng chỉ là tranh thủ về nghỉ phép.
"Sáng ngày mốt."
"Được, em biết rồi." Chu Tuế Tuế vẫn còn chưa dứt ra được dư vị vừa rồi.
Cố Cảnh Hằng lại không muốn như vậy, anh nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, ủy khuất hỏi, "Vợ à, em có nỡ để anh đi không?"
Chu Tuế Tuế mượn ánh trăng dịu dàng, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn lãng như tạc tượng của Cố Cảnh Hằng, bàn tay không nhịn được đưa lên sờ sờ, làn da của anh thật tốt.
"Không nỡ thì biết làm sao, lúc gả cho anh, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Dù sao cả đời này em cũng chỉ có một mình anh, đành cam chịu số phận vậy." Chu Tuế Tuế nhẹ giọng nói.
"Vợ à, chờ khi nào anh lên chức doanh trưởng, có thể xin đi theo quân, anh sẽ đón em và các con đến đó, sau này sẽ không như vậy nữa. Vất vả cho em rồi." Cố Cảnh Hằng hôn lên vầng trán đầy đặn của Chu Tuế Tuế.
"Được rồi." Chu Tuế Tuế như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong lồng ngực rắn chắc của Cố Cảnh Hằng, đôi tay nhỏ bé không nhịn được mà thi thoảng lại sờ sờ cơ ngực săn chắc của anh.
Hành động này lọt vào mắt Cố Cảnh Hằng chính là khiêu khích trắng trợn, thế là một hiệp mây mưa mới lại bắt đầu.
Sáng sớm hôm sau, sau khi sắp xếp cho lũ trẻ xong xuôi, Chu Tuế Tuế liền bắt tay vào làm chút đồ ăn cho Cố Cảnh Hằng mang đi. Cô dùng số nấm hái được trước đó làm bảy lọ nấm ngâm, lấy cho anh năm lọ. Biết Cố Cảnh Hằng thích ăn cay, nên phần của anh Chu Tuế Tuế có cho thêm ớt.
Cô dùng lọ thủy tinh to bằng lọ đóng hộp để đựng, sau khi đóng kín có thể bảo quản được rất lâu.
Trước đó, Chu Tuế Tuế lấy cớ ra thị trấn mua thịt lợn, lần này cô trực tiếp lấy hết năm cân thịt, dùng mật ong và vừng nướng thành thịt khô.
Thịt khô sau khi làm xong cũng có thể bảo quản rất lâu, lại làm từ thịt nguyên miếng nên ăn rất đã miệng.
Chỉ có điều món này bây giờ rất ít người làm, Cố Cảnh Hằng chỉ mới nếm thử một miếng đã thích mê. Món này ngọt nên lũ trẻ cũng rất thích, Chu Tuế Tuế để lại một ít, số còn lại đều đưa hết cho Cố Cảnh Hằng.
Chu Tuế Tuế lại làm thêm một ít xúc xích. Ruột sấy có bán ở thị trấn, nên Cố Cảnh Hằng cũng không hỏi nhiều.
Anh chỉ thắc mắc tại sao vợ mình lại có thể mua được nhiều thịt như vậy, trong khi hiện tại thịt đang khan hiếm.
Chu Tuế Tuế nhỏ giọng nói với anh là cô có cách, Cố Cảnh Hằng nghe vậy liền hiểu ra vấn đề.
Anh không nói gì thêm, chỉ dặn dò Chu Tuế Tuế phải cẩn thận.
Chu Tuế Tuế nhồi xong nhân, đem phơi ở nơi thoáng gió khoảng một tiếng cho khô, sau đó cho vào nồi luộc chín.
Tiếp đó, cho xúc xích vào nồi hấp cách thủy với lửa nhỏ. Nhưng Chu Tuế Tuế lại dùng lá trà và đường trắng để hấp, hấp xong là có thể ăn được luôn. Xúc xích sau khi hấp có màu sắc rất đẹp mắt.
Chu Tuế Tuế chia xúc xích vào túi nilon sạch, đưa cho cha mẹ Cố ba chiếc, mỗi chiếc dài bằng một đoạn đũa, phần còn lại để dành năm chiếc, chủ yếu là vì cô cũng muốn ăn, hơn nữa muốn làm thêm cũng được. Hai mươi chiếc còn lại, cô cất cẩn thận để anh mang đi.
Chuẩn bị từng ấy thứ, Chu Tuế Tuế bận rộn cả ngày, bữa trưa đều là do Cố Cảnh Hằng nấu, cô thật sự không có thời gian.
Thực ra Cố Cảnh Hằng đã khuyên cô: "Em không cần phải làm nhiều như vậy cho anh đâu, ở trong quân đội anh không đến nỗi nào phải nhịn đói." Anh không nói ra sự thật là tuy không đến nỗi phải nhịn đói, nhưng cũng chẳng được ăn no, hơn nữa thức ăn cũng không ngon.
"Thôi đi, em không cần biết, nhưng em biết các anh ở trong quân đội toàn ăn cơm tập thể, làm sao mà ngon bằng ở nhà được. Anh mỗi ngày đều phải huấn luyện, tiêu hao nhiều thể lực như vậy, không ăn uống đầy đủ thì sao được? Người khác em không quản được, nhưng chồng em thì nhất định không thể để bị đói."
Mấy ngày nay Chu Tuế Tuế mỗi ngày không phải thịt thì là trứng gà, Cố Cảnh Hằng tuy có hơi mệt mỏi một chút nhưng cũng không gầy đi chút nào, ngược lại còn có xu thế mập hơn.
Đều là do vợ cho ăn quá tốt, Cố Cảnh Hằng cảm thấy đây là phiền não ngọt ngào.
Chu Tuế Tuế cũng "sống dở chết dở", Cố Cảnh Hằng này rốt cuộc có phải là người hay không nữa.
Ban ngày làm việc trên ruộng, buổi tối làm việc trên giường, chẳng khác nào không có giây phút nào nghỉ ngơi.
Nhưng nhớ tới thể chất dễ mang thai đáng chết này, mỗi lần gần gũi, Chu Tuế Tuế đều để Cố Cảnh Hằng cho ra ngoài.
Cố Cảnh Hằng cũng đồng ý, hiện tại ba đứa nhỏ đã không ít, vợ anh ở nhà một mình nếu như lại mang thai thật sự là quá vất vả.
Tối hôm đó lại là một phen mây mưa, xong xuôi Chu Tuế Tuế nằm gọn trong lòng Cố Cảnh Hằng, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần nõn nà của cô, giúp cô lấy lại hơi thở.
"Vợ à, anh phải đi rồi." Giọng nói của Cố Cảnh Hằng vẫn còn khàn đặc.
"Khi nào?" Gần đây cuộc sống trôi qua quá thoải mái, Chu Tuế Tuế suýt chút nữa quên mất Cố Cảnh Hằng chỉ là tranh thủ về nghỉ phép.
"Sáng ngày mốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, em biết rồi." Chu Tuế Tuế vẫn còn chưa dứt ra được dư vị vừa rồi.
Cố Cảnh Hằng lại không muốn như vậy, anh nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, ủy khuất hỏi, "Vợ à, em có nỡ để anh đi không?"
Chu Tuế Tuế mượn ánh trăng dịu dàng, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn lãng như tạc tượng của Cố Cảnh Hằng, bàn tay không nhịn được đưa lên sờ sờ, làn da của anh thật tốt.
"Không nỡ thì biết làm sao, lúc gả cho anh, em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Dù sao cả đời này em cũng chỉ có một mình anh, đành cam chịu số phận vậy." Chu Tuế Tuế nhẹ giọng nói.
"Vợ à, chờ khi nào anh lên chức doanh trưởng, có thể xin đi theo quân, anh sẽ đón em và các con đến đó, sau này sẽ không như vậy nữa. Vất vả cho em rồi." Cố Cảnh Hằng hôn lên vầng trán đầy đặn của Chu Tuế Tuế.
"Được rồi." Chu Tuế Tuế như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong lồng ngực rắn chắc của Cố Cảnh Hằng, đôi tay nhỏ bé không nhịn được mà thi thoảng lại sờ sờ cơ ngực săn chắc của anh.
Hành động này lọt vào mắt Cố Cảnh Hằng chính là khiêu khích trắng trợn, thế là một hiệp mây mưa mới lại bắt đầu.
Sáng sớm hôm sau, sau khi sắp xếp cho lũ trẻ xong xuôi, Chu Tuế Tuế liền bắt tay vào làm chút đồ ăn cho Cố Cảnh Hằng mang đi. Cô dùng số nấm hái được trước đó làm bảy lọ nấm ngâm, lấy cho anh năm lọ. Biết Cố Cảnh Hằng thích ăn cay, nên phần của anh Chu Tuế Tuế có cho thêm ớt.
Cô dùng lọ thủy tinh to bằng lọ đóng hộp để đựng, sau khi đóng kín có thể bảo quản được rất lâu.
Trước đó, Chu Tuế Tuế lấy cớ ra thị trấn mua thịt lợn, lần này cô trực tiếp lấy hết năm cân thịt, dùng mật ong và vừng nướng thành thịt khô.
Thịt khô sau khi làm xong cũng có thể bảo quản rất lâu, lại làm từ thịt nguyên miếng nên ăn rất đã miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có điều món này bây giờ rất ít người làm, Cố Cảnh Hằng chỉ mới nếm thử một miếng đã thích mê. Món này ngọt nên lũ trẻ cũng rất thích, Chu Tuế Tuế để lại một ít, số còn lại đều đưa hết cho Cố Cảnh Hằng.
Chu Tuế Tuế lại làm thêm một ít xúc xích. Ruột sấy có bán ở thị trấn, nên Cố Cảnh Hằng cũng không hỏi nhiều.
Anh chỉ thắc mắc tại sao vợ mình lại có thể mua được nhiều thịt như vậy, trong khi hiện tại thịt đang khan hiếm.
Chu Tuế Tuế nhỏ giọng nói với anh là cô có cách, Cố Cảnh Hằng nghe vậy liền hiểu ra vấn đề.
Anh không nói gì thêm, chỉ dặn dò Chu Tuế Tuế phải cẩn thận.
Chu Tuế Tuế nhồi xong nhân, đem phơi ở nơi thoáng gió khoảng một tiếng cho khô, sau đó cho vào nồi luộc chín.
Tiếp đó, cho xúc xích vào nồi hấp cách thủy với lửa nhỏ. Nhưng Chu Tuế Tuế lại dùng lá trà và đường trắng để hấp, hấp xong là có thể ăn được luôn. Xúc xích sau khi hấp có màu sắc rất đẹp mắt.
Chu Tuế Tuế chia xúc xích vào túi nilon sạch, đưa cho cha mẹ Cố ba chiếc, mỗi chiếc dài bằng một đoạn đũa, phần còn lại để dành năm chiếc, chủ yếu là vì cô cũng muốn ăn, hơn nữa muốn làm thêm cũng được. Hai mươi chiếc còn lại, cô cất cẩn thận để anh mang đi.
Chuẩn bị từng ấy thứ, Chu Tuế Tuế bận rộn cả ngày, bữa trưa đều là do Cố Cảnh Hằng nấu, cô thật sự không có thời gian.
Thực ra Cố Cảnh Hằng đã khuyên cô: "Em không cần phải làm nhiều như vậy cho anh đâu, ở trong quân đội anh không đến nỗi nào phải nhịn đói." Anh không nói ra sự thật là tuy không đến nỗi phải nhịn đói, nhưng cũng chẳng được ăn no, hơn nữa thức ăn cũng không ngon.
"Thôi đi, em không cần biết, nhưng em biết các anh ở trong quân đội toàn ăn cơm tập thể, làm sao mà ngon bằng ở nhà được. Anh mỗi ngày đều phải huấn luyện, tiêu hao nhiều thể lực như vậy, không ăn uống đầy đủ thì sao được? Người khác em không quản được, nhưng chồng em thì nhất định không thể để bị đói."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro