Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không
Chương 18
2025-01-02 09:16:58
Tạ Ngọc Thư nghe xong, vừa buồn cười vừa bất lực, vội vàng phân bua:
"Mẹ, mẹ oan cho tụi con rồi! Làm bố mẹ, sao tụi con để con mình khổ được chứ? Nhưng thật sự không phải tụi con không muốn cho chúng ăn ngon. Trong khu gia đình quân nhân, người đông, chuyện phiền phức còn nhiều hơn."
"Mẹ không biết đâu, nhà con không dám chiên xào món gì có mùi thơm, chỉ cần để người ta ngửi thấy mùi thịt, là lập tức có người viết báo cáo tố tụi con sống xa hoa, ảnh hưởng đến công việc của hai vợ chồng. Quốc Kiện và Quốc Khang cũng bị kỳ thị ở trường con em cán bộ… Tiền thì có, nhưng chẳng dám tiêu!"
Bà cụ Vệ nghe xong, nổi giận đùng đùng:
"Lạ thật! Quân nhân mà cũng có loại người ganh tỵ hèn hạ thế hả? Phải dần cho mấy đứa đó một trận nhừ tử!"
Bà cụ Vệ không phải người không hiểu lý lẽ. Sau khi nghe Tạ Ngọc Thư giải thích rõ ràng, bà cụ chẳng còn giận dữ nữa, chỉ là ánh mắt đầy xót xa nhìn hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang. Bà cụ quay sang Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ, nói:
“Hay là, khi hai con quay về, cứ để hai đứa nhỏ này ở lại nhà đi. Chuyện học hành không bị ảnh hưởng đâu. Hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Kỳ là cháu của dì hai tụi con, họ hàng xa nhà mình. Mẹ sẽ nói giúp, chắc chắn có thể cho hai đứa vào học. Nửa lớn nửa nhỏ thế này, không thể để đói được. Ở nhà, ít nhất chúng còn được ăn chút thịt, theo hai đứa vợ chồng tụi con chỉ toàn chịu khổ!”
Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ đều sững sờ trước đề nghị này của bà cụ Vệ.
Thương mẹ, Vệ Đại Trụ lên tiếng:
“Mẹ, mẹ đừng lo cho hai đứa nó làm gì. Trẻ con, đói chút chẳng chết đâu. Con cái trong khu gia đình quân nhân ai mà chẳng ăn uống qua loa? Đứa nào chẳng lớn phổng lên, cao ráo cả? Hai thằng này nghịch ngợm lắm, để ở nhà chỉ làm phiền mẹ thêm. Chúng con dẫn theo, tiện quản lý hơn.”
Tạ Ngọc Thư lại phân vân. Một mặt, chị ấy không nỡ để hai đứa nhỏ ở lại quê, nơi chúng chỉ vừa về lần đầu sau bao năm. Mặt khác, nhìn con mình gầy trơ xương, lòng chị ấy đau như cắt. Sau một hồi do dự, chị ấy đột nhiên vỗ mạnh lên đùi Vệ Đại Trụ, khiến anh ấy giật thót. Nghiến răng như vừa đưa ra một quyết định trọng đại, Tạ Ngọc Thư nói với bà cụ Vệ:
“Mẹ, cứ để hai đứa nhỏ ở nhà đi! Con với Đại Trụ kiếm được cũng không ít, tiền có, phiếu cũng có, tụi con sẽ để dành gửi hết về cho mẹ. Cần gì, mẹ cứ mua. Ở quê quản lý lỏng lẻo, hai đứa nó được ăn chút đồ ngon. Nếu đem về khu gia đình quân nhân, chẳng phải lại chịu cảnh cả tháng chẳng được chút mỡ màng sao?”
Hai đứa nhỏ nhà Vệ Đại Trụ nghe đến đây, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vệ Quốc Kiện thì sắp quỳ xuống lạy mẹ ruột mình. Cậu thà trở về sống cảnh thiếu thốn không có thịt ăn còn hơn phải ở lại nhà bà nội nghiêm khắc, một lời không hợp là vung tay đánh.
Còn Vệ Quốc Khang, chú bé nhỏ xíu, thì chỉ biết tròn mắt nhìn mẹ, ánh mắt vừa sợ hãi vừa uất ức như muốn nói: “Mẹ! Mẹ thực sự là mẹ ruột của con sao? Làm gì có mẹ nào đẩy con mình vào hố lửa như thế này!”
Ở một góc khác, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha – hai chị em dâu, vừa nghe lời bà cụ Vệ đã lập tức lo lắng.
Nếu không nhờ có đàn dê hoang và lợn rừng hôm qua, cả nhà họ Vệ đã định chỉ gói bánh chẻo nhân cải trắng với đậu phụ để ăn Tết. Cách đây mới một ngày, mọi người còn đang ngồi trên giường đất nhăn mặt bàn bạc cách làm thế nào để xoay sở qua năm tới. Vậy thì lấy đâu ra dũng khí để bà cụ Vệ nhận nuôi thêm hai đứa cháu trai to xác này?
"Mẹ, mẹ oan cho tụi con rồi! Làm bố mẹ, sao tụi con để con mình khổ được chứ? Nhưng thật sự không phải tụi con không muốn cho chúng ăn ngon. Trong khu gia đình quân nhân, người đông, chuyện phiền phức còn nhiều hơn."
"Mẹ không biết đâu, nhà con không dám chiên xào món gì có mùi thơm, chỉ cần để người ta ngửi thấy mùi thịt, là lập tức có người viết báo cáo tố tụi con sống xa hoa, ảnh hưởng đến công việc của hai vợ chồng. Quốc Kiện và Quốc Khang cũng bị kỳ thị ở trường con em cán bộ… Tiền thì có, nhưng chẳng dám tiêu!"
Bà cụ Vệ nghe xong, nổi giận đùng đùng:
"Lạ thật! Quân nhân mà cũng có loại người ganh tỵ hèn hạ thế hả? Phải dần cho mấy đứa đó một trận nhừ tử!"
Bà cụ Vệ không phải người không hiểu lý lẽ. Sau khi nghe Tạ Ngọc Thư giải thích rõ ràng, bà cụ chẳng còn giận dữ nữa, chỉ là ánh mắt đầy xót xa nhìn hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang. Bà cụ quay sang Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ, nói:
“Hay là, khi hai con quay về, cứ để hai đứa nhỏ này ở lại nhà đi. Chuyện học hành không bị ảnh hưởng đâu. Hiệu trưởng trường tiểu học Hồng Kỳ là cháu của dì hai tụi con, họ hàng xa nhà mình. Mẹ sẽ nói giúp, chắc chắn có thể cho hai đứa vào học. Nửa lớn nửa nhỏ thế này, không thể để đói được. Ở nhà, ít nhất chúng còn được ăn chút thịt, theo hai đứa vợ chồng tụi con chỉ toàn chịu khổ!”
Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ đều sững sờ trước đề nghị này của bà cụ Vệ.
Thương mẹ, Vệ Đại Trụ lên tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, mẹ đừng lo cho hai đứa nó làm gì. Trẻ con, đói chút chẳng chết đâu. Con cái trong khu gia đình quân nhân ai mà chẳng ăn uống qua loa? Đứa nào chẳng lớn phổng lên, cao ráo cả? Hai thằng này nghịch ngợm lắm, để ở nhà chỉ làm phiền mẹ thêm. Chúng con dẫn theo, tiện quản lý hơn.”
Tạ Ngọc Thư lại phân vân. Một mặt, chị ấy không nỡ để hai đứa nhỏ ở lại quê, nơi chúng chỉ vừa về lần đầu sau bao năm. Mặt khác, nhìn con mình gầy trơ xương, lòng chị ấy đau như cắt. Sau một hồi do dự, chị ấy đột nhiên vỗ mạnh lên đùi Vệ Đại Trụ, khiến anh ấy giật thót. Nghiến răng như vừa đưa ra một quyết định trọng đại, Tạ Ngọc Thư nói với bà cụ Vệ:
“Mẹ, cứ để hai đứa nhỏ ở nhà đi! Con với Đại Trụ kiếm được cũng không ít, tiền có, phiếu cũng có, tụi con sẽ để dành gửi hết về cho mẹ. Cần gì, mẹ cứ mua. Ở quê quản lý lỏng lẻo, hai đứa nó được ăn chút đồ ngon. Nếu đem về khu gia đình quân nhân, chẳng phải lại chịu cảnh cả tháng chẳng được chút mỡ màng sao?”
Hai đứa nhỏ nhà Vệ Đại Trụ nghe đến đây, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vệ Quốc Kiện thì sắp quỳ xuống lạy mẹ ruột mình. Cậu thà trở về sống cảnh thiếu thốn không có thịt ăn còn hơn phải ở lại nhà bà nội nghiêm khắc, một lời không hợp là vung tay đánh.
Còn Vệ Quốc Khang, chú bé nhỏ xíu, thì chỉ biết tròn mắt nhìn mẹ, ánh mắt vừa sợ hãi vừa uất ức như muốn nói: “Mẹ! Mẹ thực sự là mẹ ruột của con sao? Làm gì có mẹ nào đẩy con mình vào hố lửa như thế này!”
Ở một góc khác, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha – hai chị em dâu, vừa nghe lời bà cụ Vệ đã lập tức lo lắng.
Nếu không nhờ có đàn dê hoang và lợn rừng hôm qua, cả nhà họ Vệ đã định chỉ gói bánh chẻo nhân cải trắng với đậu phụ để ăn Tết. Cách đây mới một ngày, mọi người còn đang ngồi trên giường đất nhăn mặt bàn bạc cách làm thế nào để xoay sở qua năm tới. Vậy thì lấy đâu ra dũng khí để bà cụ Vệ nhận nuôi thêm hai đứa cháu trai to xác này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro