Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không
Chương 19
2025-01-02 09:16:58
Những đứa nửa lớn nửa nhỏ, ăn là phá của, mà nhìn cái thân hình của hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang thì biết ngay, chúng chẳng phải dạng ăn ít. Không phải Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha không thương cháu, mà là nhà này đã chật vật tới mức chẳng đủ ăn, lấy gì nuôi thêm?
Con cái nhà mình đói một hai bữa thì không sao, nhưng dám để con của anh cả bị đói ư? Dù chị dâu tốt tính tới mấy, chắc gì trong lòng không để bụng?
Hai chị em dâu toát mồ hôi lo lắng, chưa nghĩ ra cách nào để khéo léo thuyết phục bà cụ rằng nhà không đủ sức nuôi thêm miệng ăn, thì Tạ Ngọc Thư đã dõng dạc tuyên bố:
“Con với Đại Trụ kiếm được không ít, tiền có, phiếu cũng có, sẽ gửi về cho mẹ đầy đủ, thiếu gì cứ mua!”
Nghe vậy, Lý Lan Tử như thể được giải thoát. Từ một người đang sợ đến bốc khói, chị ấy lập tức thay đổi thái độ, chuyển sang thuyết phục Vệ Đại Trụ:
“Anh cả, mấy đứa lớn thế này, đâu còn khó nuôi. Nếu mẹ không xoay sở nổi, em với Xuân Nha sẽ giúp đỡ. Nhà em có hai đứa con trai, nhà Tam Trụ cũng có hai đứa, nhà Tứ Trụ thì có một thằng và mới sinh thêm một bé gái. Con bé còn nhỏ thì không tính, nhưng năm đứa kia đều khỏe mạnh, leo núi bắt chim, lội sông bắt cá đều giỏi cả. Để hai thằng Kiện và Khang làm quen với mấy đứa em họ, bảy thằng trai mà đi với nhau, ai dám động vào?”
“Anh cứ yên tâm, tụi nó chắc chắn không bị ăn hiếp, mà cũng chẳng chịu thiệt. Hơn nữa, bảy đứa chơi chung, không cần người lớn phải trông nom. Chuyện học hành lại càng không phải lo. Nhị Nha ngày trước cũng học được vài năm, hai đứa nếu có bài tập khó cứ hỏi nó là được. Nghe em đi, để bọn nhỏ ở nhà, chứ để chúng gầy còm như thế, làm bố mẹ không xót sao? Đến em, làm thím, nhìn còn thương nữa là!”
Vệ Nhị Trụ lén liếc nhìn vợ mình, ánh mắt đầy thắc mắc: “Sao trước giờ anh không biết em tốt bụng vậy nhỉ? Diễn hơi quá rồi đó!”
Lý Lan Tử thì vẫn nói chuyện rất thật thà, khiến Trương Xuân Nha lúc đầu cứ tưởng chị ấy hồ đồ. Nhưng ngẫm kỹ, Trương Xuân Nha liền hiểu ngay ý đồ và cũng lên tiếng hùa theo:
“Cứ để bọn nhỏ ở lại quê đi, ở nhà ít ra không thiếu thịt ăn, theo hai anh chị thì khổ quá!”
Vệ Tam Trụ định nói: “Nhà mình ngày xưa cũng đâu có dư dả thịt cá.” Nhưng nghĩ đến con cừu hoang và lợn rừng to hôm qua, dù sao cũng đủ ăn trong vài tháng, nên anh ấy đành im lặng. Một phần vì không muốn làm tổn thương anh chị cả vừa trở về, một phần vì lo nói sai, đêm lại bị vợ cào cho.
Cả nhà mỗi người một câu, hết sức thuyết phục. Tạ Ngọc Thư càng thêm kiên định với ý nghĩ để hai đứa nhỏ ở lại quê. Còn Vệ Đại Trụ, ban đầu phản đối, nay cũng dần dao động. Và thế là, hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang đã được sắp xếp ổn thỏa, mọi thứ đâu vào đấy.
Gia đình Vệ Đại Trụ sau bữa trưa mới trở về, bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng kịp ăn một bữa cơm đoàn viên vào buổi tối.
Bà cụ Vệ vui vẻ sai Vệ Cẩu Tử, con trai lớn của Vệ Nhị Trụ, đi mua nửa cân rượu, sau đó hâm nóng trong nồi đất để cả nhà cùng thưởng thức. Khi ai nấy đã uống một chút, bà cụ gọi bốn người con trai đi rửa bát đĩa, rồi dẫn ba con dâu cùng hai cô con gái sang nhà Vệ Tứ Trụ.
“Các con, nói nhỏ thôi. Nhìn xem bé gái nhà mình đi, cả nhà Đại Trụ tính vào cũng tám đứa trẻ rồi, bảy đứa là con trai, chỉ có một cô bé quý giá này. Con bé đẹp như ngọc đấy! Thúy Phân, con bé còn thức không?”
Con cái nhà mình đói một hai bữa thì không sao, nhưng dám để con của anh cả bị đói ư? Dù chị dâu tốt tính tới mấy, chắc gì trong lòng không để bụng?
Hai chị em dâu toát mồ hôi lo lắng, chưa nghĩ ra cách nào để khéo léo thuyết phục bà cụ rằng nhà không đủ sức nuôi thêm miệng ăn, thì Tạ Ngọc Thư đã dõng dạc tuyên bố:
“Con với Đại Trụ kiếm được không ít, tiền có, phiếu cũng có, sẽ gửi về cho mẹ đầy đủ, thiếu gì cứ mua!”
Nghe vậy, Lý Lan Tử như thể được giải thoát. Từ một người đang sợ đến bốc khói, chị ấy lập tức thay đổi thái độ, chuyển sang thuyết phục Vệ Đại Trụ:
“Anh cả, mấy đứa lớn thế này, đâu còn khó nuôi. Nếu mẹ không xoay sở nổi, em với Xuân Nha sẽ giúp đỡ. Nhà em có hai đứa con trai, nhà Tam Trụ cũng có hai đứa, nhà Tứ Trụ thì có một thằng và mới sinh thêm một bé gái. Con bé còn nhỏ thì không tính, nhưng năm đứa kia đều khỏe mạnh, leo núi bắt chim, lội sông bắt cá đều giỏi cả. Để hai thằng Kiện và Khang làm quen với mấy đứa em họ, bảy thằng trai mà đi với nhau, ai dám động vào?”
“Anh cứ yên tâm, tụi nó chắc chắn không bị ăn hiếp, mà cũng chẳng chịu thiệt. Hơn nữa, bảy đứa chơi chung, không cần người lớn phải trông nom. Chuyện học hành lại càng không phải lo. Nhị Nha ngày trước cũng học được vài năm, hai đứa nếu có bài tập khó cứ hỏi nó là được. Nghe em đi, để bọn nhỏ ở nhà, chứ để chúng gầy còm như thế, làm bố mẹ không xót sao? Đến em, làm thím, nhìn còn thương nữa là!”
Vệ Nhị Trụ lén liếc nhìn vợ mình, ánh mắt đầy thắc mắc: “Sao trước giờ anh không biết em tốt bụng vậy nhỉ? Diễn hơi quá rồi đó!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Lan Tử thì vẫn nói chuyện rất thật thà, khiến Trương Xuân Nha lúc đầu cứ tưởng chị ấy hồ đồ. Nhưng ngẫm kỹ, Trương Xuân Nha liền hiểu ngay ý đồ và cũng lên tiếng hùa theo:
“Cứ để bọn nhỏ ở lại quê đi, ở nhà ít ra không thiếu thịt ăn, theo hai anh chị thì khổ quá!”
Vệ Tam Trụ định nói: “Nhà mình ngày xưa cũng đâu có dư dả thịt cá.” Nhưng nghĩ đến con cừu hoang và lợn rừng to hôm qua, dù sao cũng đủ ăn trong vài tháng, nên anh ấy đành im lặng. Một phần vì không muốn làm tổn thương anh chị cả vừa trở về, một phần vì lo nói sai, đêm lại bị vợ cào cho.
Cả nhà mỗi người một câu, hết sức thuyết phục. Tạ Ngọc Thư càng thêm kiên định với ý nghĩ để hai đứa nhỏ ở lại quê. Còn Vệ Đại Trụ, ban đầu phản đối, nay cũng dần dao động. Và thế là, hai anh em Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang đã được sắp xếp ổn thỏa, mọi thứ đâu vào đấy.
Gia đình Vệ Đại Trụ sau bữa trưa mới trở về, bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng kịp ăn một bữa cơm đoàn viên vào buổi tối.
Bà cụ Vệ vui vẻ sai Vệ Cẩu Tử, con trai lớn của Vệ Nhị Trụ, đi mua nửa cân rượu, sau đó hâm nóng trong nồi đất để cả nhà cùng thưởng thức. Khi ai nấy đã uống một chút, bà cụ gọi bốn người con trai đi rửa bát đĩa, rồi dẫn ba con dâu cùng hai cô con gái sang nhà Vệ Tứ Trụ.
“Các con, nói nhỏ thôi. Nhìn xem bé gái nhà mình đi, cả nhà Đại Trụ tính vào cũng tám đứa trẻ rồi, bảy đứa là con trai, chỉ có một cô bé quý giá này. Con bé đẹp như ngọc đấy! Thúy Phân, con bé còn thức không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro