Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Chương 26

2025-01-02 09:16:58

Thúy Phân khẳng định chắc chắn rằng hai đứa trẻ nhà mình đều không hiểu được ý tứ trong câu nói đầy sắc sảo của chị, nên mới mạnh dạn buông lời. Nhưng Vệ Thiêm Hỉ không phải là đứa trẻ bình thường, cô bé nghe xong liền bật cười, trong đầu hiện lên một câu: “Yêu là ánh sáng, xanh mướt cả một đời!”

Thấy Vệ Thiêm Hỉ lại cười, Thúy Phân ngạc nhiên, kéo con gái nhỏ vào lòng, hỏi Vệ Tứ Trụ: “Anh xem, con bé cười cái gì thế? Mới mấy ngày tuổi mà đã tự cười thế này rồi!”

Vệ Tứ Trụ dương dương tự đắc: “Sinh con gái thì giống cô ruột, con bé này giống Nhị Nha, thông minh lanh lợi. Chứ không như Quang Minh, con trai thì giống cậu, não lại không được nhanh nhẹn.”

Thúy Phân tiện tay cầm một chiếc tã của Vệ Thiêm Hỉ, vung lên mặt Vệ Tứ Trụ: “Đi đi! Về nhà tôi một chuyến rồi về giặt tã. Cả chậu đầy rồi đấy!”

Vệ Tứ Trụ tưởng Thúy Phân cầm tã sạch, không tránh, còn thản nhiên nói: “Con gái anh, anh không ngại!”

“Bốp!”

Cảm giác ướt nhẹp khiến Vệ Tứ Trụ đang đắc ý lập tức hóa đá.

Vệ Đại Trụ tuy xuất thân nhà nông, nhưng trước đây từng đi lính. Sau giải phóng, anh ấy ở lại quân đội làm cán bộ và từ đó không động đến việc đồng áng. Giờ đây, bảo anh ấy trộn bùn, vá tường thì lý thuyết trong đầu vẫn còn, nhưng vừa cầm cái xẻng bùn, anh ấy đã lúng túng.

Bà cụ Vệ mắt sắc như dao, vừa ra sân đổ nước đã thấy Đại Trụ đứng ngẩn ngơ nhìn cái xẻng. Bà cụ hỏi ngay:

“Gì thế, Đại Trụ, không biết trát tường nữa à?”

Đại Trụ lắc đầu, ngập ngừng đáp:

“Biết thì biết, nhưng quên mất bùn để trát tường phải mềm hay cứng, nước thì pha bao nhiêu là vừa?”

Bà cụ Vệ ban đầu định mắng vài câu, nhưng nghĩ lại, từ ngày làm cán bộ, đã hơn hai mươi năm Đại Trụ không động vào mấy việc này. Nghĩ thế, bà cụ khoát tay nói lớn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thôi, thế thì nghỉ đi. Một lát cầm ít quà sang nhà dì hai con, lâu nay bà ấy đâu biết con đã về. Qua đó thăm dì với dượng hai con một chút. Nếu không nhờ dì hai và dượng hai giúp đỡ, nhà mình chắc chẳng ngóc đầu lên nổi đâu.”

“Dạ, mẹ, nhưng mang gì qua thì được ạ?” Đại Trụ hỏi.

Bà cụ nghĩ một lúc rồi bảo:

“Nhà còn thịt, mang thịt đi là tốt nhất. Nhưng hôm trước vừa gửi thịt dê, sáng hôm qua lại gửi thịt heo rừng. Lần này thì mang cái gì khác đi! Mẹ không bày đâu, con bàn với vợ đi. Nếu không nghĩ ra, thì cầm tiền và phiếu ra cửa hàng hợp tác xã mua ít kẹo hoặc gì đó cũng được.”

Đại Trụ gật đầu, rồi hỏi tiếp:

“Mẹ, còn mấy ông bác, chú, và mấy người bề trên bên nhà nội, có cần mang quà đến thăm không ạ?”

Nghe vậy, bà cụ Vệ lập tức “trình diễn” tài năng của mình – đổi sắc mặt nhanh như chớp.

Bà cụ chống nạnh, vẻ mặt hung dữ:

“Thăm? Thăm cái gì? Một lũ máu lạnh, thăm để làm gì? Con nghĩ họ coi con là cháu à? Hồi nhà mình không tiền không gạo, ai để ý tới mẹ con mình? Nhị Trụ đói lả, phải bóc vỏ cây ăn mà cầm cự. Mẹ ngỏ ý vay ít gạo tẻ để nấu cháo, chỉ là vay thôi, đến mùa lúa trả ngay, thế mà có nhà nào đồng ý không? Vệ Đại Trụ, con muốn thăm mấy bậc trưởng bối đồng họ thì mẹ không cản, nhưng nếu mang quà sang, thì đừng bước vào nhà này nữa! Họ coi thường bố con mất sớm, chẳng coi Nhị Trụ và các em con ra gì, con còn vác mặt đến đưa quà?!”

Đại Trụ bối rối:

“Mẹ, con xa nhà hai mươi mấy năm mới về, mà tay không đến thăm thì cũng không hay lắm. Dù gì cũng là họ hàng bên nội...”

“Không hay thì đừng đi! Nhà họ có vàng bạc gì để biếu lại con à? Con coi họ là họ hàng, họ có coi con là cháu không? Ngày trước nhà mình khốn khó, họ phòng mẹ con mình như phòng trộm. Vệ Đại Trụ, con tự nghĩ đi! Nếu không nghe lời mẹ, thì dọn đồ mà đi, mẹ coi như không có đứa con trai như con!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Số ký tự: 0