Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Chương 27

2025-01-02 09:16:58

Bà cụ giận dữ, phất tay vén màn cửa và đóng sầm cửa lại.

Tạ Ngọc Thư kéo Đại Trụ vào trong, mặt lạnh tanh:

“Anh nghĩ gì thế? Mẹ nói đúng đấy! Người ta không coi mẹ và các em anh là họ hàng, anh còn vác quà sang? Anh làm vậy chẳng phải dẫm lên mặt mẹ và cả nhà mình à? Chưa kể, mua kẹo cũng phải tốn tiền. Số tiền ấy chẳng bằng mua ít đồ ăn ngon cho Quốc Kiện và Quốc Khang, hoặc mua một hộp sữa mạch nha cho con bé nhà Tứ Trụ, để dành uống vào mùa gặt!”

Đại Trụ than thở:

“Nhưng anh về một chuyến, không thăm họ thì người ta lại nói sau lưng. Làm người không lẽ để thiên hạ chê trách?”

“Ôi giời, anh còn sợ người ta nói? Anh làm cán bộ bao nhiêu năm, bị chửi sau lưng còn ít à? Chưa chắc đã có người mong anh sống tốt đâu!”



Trong khi Đại Trụ ở nhà chịu cảnh "gà bay chó chạy", Vệ Nhị Trụ lại được đón tiếp như khách quý ở nhà thông gia.

Bà cụ Lý vừa thấy Nhị Trụ xách cả rổ thịt đến thăm, mặt cười tươi như hoa. Bà cụ Lý còn rút phong bao lì xì cho hai đứa nhỏ nhà Nhị Trụ, rồi kéo con rể lên giường trò chuyện. Còn Lý Lan Tử bị mẹ sai xuống bếp, cùng ông Lý chuẩn bị bữa ăn.

Lan Tử là con gái duy nhất của nhà họ Lý, lại là chị cả. Dưới chị ấy là ba cậu em trai, đều đã có gia đình. Họ cùng vợ con đi chúc Tết nhà mẹ vợ, nên trong nhà chỉ còn hai ông bà già. Từ sáng sớm, ông Lý đã bận bịu chuẩn bị bữa cơm. Nay Nhị Trụ ghé qua, ông bà càng coi như bảo bối.

“Nhị Trụ, nhà con kiếm đâu ra lắm thịt thế? Mẹ nhìn qua thấy có cả thịt dê, thịt heo. Mang nhiều vậy làm gì? Biết đến là được rồi, cần gì rình rang.”

Bà cụ Lý vừa nói vừa đẩy đĩa hạt dưa và đậu phộng về phía Nhị Trụ, tai dỏng lên, tò mò muốn biết nguồn gốc chỗ thịt kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời buổi này, thịt là thứ hiếm hoi, có tiền chưa chắc mua được. Nhìn thấy chút mỡ màng đã là may mắn, nói gì đến cả hai miếng thịt to.

Vệ Nhị Trụ bất giác nhớ lại lời dặn dò của bà cụ Vệ, trong lòng bỗng nảy sinh vài suy nghĩ. Anh ấy quay sang nói với bà cụ Lý:

“Nhà em trai thứ tư của con vừa sinh con, mẹ con lo đứa nhỏ khó nuôi, trước Tết đã thúc ba anh em chúng con vào núi một chuyến. May mắn sao lại bắt được một vài thứ, đến ngày ba mươi thì làm thịt.”

Sắc mặt bà cụ Lý thay đổi mấy lần, rõ ràng bị câu chuyện hù dọa. Bà cụ vội nhắc nhở Vệ Nhị Trụ:

“Về nói với mẹ con, núi non nguy hiểm lắm, tốt nhất là đừng vào, có thể tránh thì cứ tránh. Dịp tháng Chạp, người ở thôn Nhị Đạo Câu còn bảo gặp sói trên núi. Nhà các con sát rừng, cũng không an toàn đâu. Trẻ con trong nhà nhớ canh chừng cẩn thận, lỡ như có con gì từ rừng chạy ra, mà bắt mất đứa nhỏ thì sao?”

Sợ Vệ Nhị Trụ không tin, bà cụ Lý còn thêm:

“Nhà mẹ đẻ của em dâu Lan Tử ở thôn Nhị Đạo Câu đấy. Mẹ nghe nói không ít nhà bị mất gà, mất dê, thậm chí còn có người bảo nhìn thấy gấu đen trong khu rừng già!”

Nghe đến đây, sắc mặt Vệ Nhị Trụ cũng thay đổi, khiến bà cụ Lý thở phào nhẹ nhõm.

Sở dĩ Vệ Nhị Trụ biến sắc, là vì anh ấy nghĩ tới những thứ gần đây liên tục đâm vào tường nhà mình. Ban đầu là con dê, rồi tới con lợn rừng, sáng nay lại thêm con bò hoang chẳng biết từ đâu chạy đến. Tiếp theo là gì đây? Chẳng lẽ là sói, hổ, báo, hay gấu đen?

Ý nghĩ đó khiến Vệ Nhị Trụ toát mồ hôi lạnh.

“Không ổn rồi, tối nay về phải xây lại tường, tường phải cao hơn. Cửa cũng cần làm chắc chắn, cuốc xẻng phải để trong nhà. Nhỡ đâu có con gì xông vào, còn có thứ để đối phó.” Trong đầu, anh ấy lập tức vạch ra kế hoạch.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Số ký tự: 0