Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không
Chương 28
2025-01-02 09:16:58
Hai mẹ con cứ thế trò chuyện đến tận trưa. Lý Lan Tử cùng ông cụ Lý bưng cơm lên bàn, còn gọi hai đứa nhỏ đang chơi ngoài sân về, cả nhà quây quần ăn bữa trưa vui vẻ. Vệ Nhị Trụ uống vài chén rượu, đợi men rượu tan bớt liền giục Lý Lan Tử về nhà.
Bà cụ Lý cằn nhằn:
“Sao không ngồi thêm chút nữa? Cùng là người trong thôn, đi có mấy bước chân, gấp gì mà gấp?”
Vệ Nhị Trụ đáp:
“Phải về xây tường cho cao thêm. Mẹ vừa nói làm con lo quá. Nhà con ngay sát chân núi, không xây cao lên thì không yên tâm.”
Lý Lan Tử cũng muốn về sớm để làm thịt bò khô, nên hùa theo vài câu. Thấy thế, bà cụ Lý đành để họ rời đi.
Ngược lại, tình cảnh của Vệ Tam Trụ thì chẳng được may mắn như thế.
Cũng là rể về thăm nhà vợ, nhưng trong khi nhà họ Lý bày ra mấy món ăn tuy giản dị nhưng đầy thành ý cho Vệ Nhị Trụ, thì nhà họ Trương chỉ nấu cho Vệ Tam Trụ một bát cháo ngô loãng đến mức nhạt nhẽo.
Ăn xong, vừa ra nhà vệ sinh một lúc, Vệ Tam Trụ đã cảm thấy bụng đói meo. Anh ấy biết rõ tính cách của bố mẹ vợ, nên chẳng buồn so đo, chỉ mong sớm được về nhà lót dạ.
Nhưng bà cụ Trương nào chịu buông tha:
“Ôi dào, vội gì mà vội? Xuân Nha, giữ chặt chồng con lại, không thì về nhà mẹ chồng lại nghĩ nhà mình không tiếp đãi rể cho tử tế. Ở lại ngồi thêm chút nữa, mẹ đi lấy gì cho mà ăn.”
Bụng Vệ Tam Trụ đói đến mức kêu rồn rột. Nghe nói có đồ ăn, anh ấy tạm đổi ý, để Xuân Nha kéo mình vào nhà. Nhưng vừa thấy thứ bà cụ Trương mang ra, sắc mặt anh ấy lập tức sa sầm.
Thứ gọi là đồ ăn của bà cụ Trương chỉ là một đĩa vỏ quả sơn tra đen sì, bé tẹo như ngón út, nhăn nhúm trông đến là thảm hại. Cầm lên một mảnh có vẻ sạch, lật mặt sau thì thấy đã mốc trắng.
Vệ Tam Trụ giận đến mức suýt thổ huyết, nhưng không tiện nổi nóng với bố mẹ vợ. Nghĩ ngợi một lúc, anh ấy đưa mảnh vỏ cho vợ mình, nói:
“Xuân Nha, em xem thử đây là cái gì hộ anh. Chắc anh mỏi mắt, nhìn không rõ nữa rồi.”
Thông thường, về nhà mẹ đẻ là niềm vui với con gái, nhưng với Xuân Nha thì hoàn toàn ngược lại. Chị ấy hiểu rõ, giúp đỡ nhà mẹ đẻ chẳng khác nào đổ vào một cái hố không đáy, chẳng đáng chút nào.
Thực ra, Xuân Nha chẳng hề muốn về thăm nhà. Lần nào về, chị ấy cũng phải cãi nhau với Vệ Tam Trụ, rồi sau đó bà cụ Vệ lại gọi đám cháu tới tra hỏi tình hình bên ngoại. Dù có giấu cũng không được, đến lúc đó bà cụ Vệ sẽ vì thương con, thương cháu mà mắng chị ấy một trận nên thân.
Nghĩ tới cảnh sẽ không yên thân sau khi về, Xuân Nha đã thấy tức đến nghẹn. Chị ấy đập mạnh tay xuống bàn, làm bố mẹ mình suýt chui tọt xuống gầm.
“Mẹ, cái này mẹ gọi là đồ ăn? Thứ này mốc meo thế này mà mẹ dám cho chồng con với các cháu ăn? Lỡ mà đau bụng, phải đi trạm y tế mua thuốc thì tiền đâu ra?”
Bà cụ Trương lập tức cãi lại:
“Xuân Nha, con ăn nói kiểu gì thế? Mẹ cho chồng con và các cháu ăn, mẹ còn sai sao?”
“Mẹ, mẹ thật giỏi đấy! Mẹ không vừa mắt con, con hiểu, nhưng có cần kéo cả chồng và các cháu vào chịu khổ không? Trong tủ của mẹ thiếu gì đồ ăn? Một năm con về được mấy lần, lần nào không phải mang quà, mẹ có thấy lần nào con về tay không chưa? Sao mẹ không thể giữ chút thể diện cho con?”
“Cả năm mồng hai về thăm nhà mà còn chẳng được ăn no. Mẹ cũng không ngại nhận quà Tết. Thứ vỏ quả mốc thế này, mẹ không xấu hổ khi mang ra à?”
Bà cụ Lý cằn nhằn:
“Sao không ngồi thêm chút nữa? Cùng là người trong thôn, đi có mấy bước chân, gấp gì mà gấp?”
Vệ Nhị Trụ đáp:
“Phải về xây tường cho cao thêm. Mẹ vừa nói làm con lo quá. Nhà con ngay sát chân núi, không xây cao lên thì không yên tâm.”
Lý Lan Tử cũng muốn về sớm để làm thịt bò khô, nên hùa theo vài câu. Thấy thế, bà cụ Lý đành để họ rời đi.
Ngược lại, tình cảnh của Vệ Tam Trụ thì chẳng được may mắn như thế.
Cũng là rể về thăm nhà vợ, nhưng trong khi nhà họ Lý bày ra mấy món ăn tuy giản dị nhưng đầy thành ý cho Vệ Nhị Trụ, thì nhà họ Trương chỉ nấu cho Vệ Tam Trụ một bát cháo ngô loãng đến mức nhạt nhẽo.
Ăn xong, vừa ra nhà vệ sinh một lúc, Vệ Tam Trụ đã cảm thấy bụng đói meo. Anh ấy biết rõ tính cách của bố mẹ vợ, nên chẳng buồn so đo, chỉ mong sớm được về nhà lót dạ.
Nhưng bà cụ Trương nào chịu buông tha:
“Ôi dào, vội gì mà vội? Xuân Nha, giữ chặt chồng con lại, không thì về nhà mẹ chồng lại nghĩ nhà mình không tiếp đãi rể cho tử tế. Ở lại ngồi thêm chút nữa, mẹ đi lấy gì cho mà ăn.”
Bụng Vệ Tam Trụ đói đến mức kêu rồn rột. Nghe nói có đồ ăn, anh ấy tạm đổi ý, để Xuân Nha kéo mình vào nhà. Nhưng vừa thấy thứ bà cụ Trương mang ra, sắc mặt anh ấy lập tức sa sầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ gọi là đồ ăn của bà cụ Trương chỉ là một đĩa vỏ quả sơn tra đen sì, bé tẹo như ngón út, nhăn nhúm trông đến là thảm hại. Cầm lên một mảnh có vẻ sạch, lật mặt sau thì thấy đã mốc trắng.
Vệ Tam Trụ giận đến mức suýt thổ huyết, nhưng không tiện nổi nóng với bố mẹ vợ. Nghĩ ngợi một lúc, anh ấy đưa mảnh vỏ cho vợ mình, nói:
“Xuân Nha, em xem thử đây là cái gì hộ anh. Chắc anh mỏi mắt, nhìn không rõ nữa rồi.”
Thông thường, về nhà mẹ đẻ là niềm vui với con gái, nhưng với Xuân Nha thì hoàn toàn ngược lại. Chị ấy hiểu rõ, giúp đỡ nhà mẹ đẻ chẳng khác nào đổ vào một cái hố không đáy, chẳng đáng chút nào.
Thực ra, Xuân Nha chẳng hề muốn về thăm nhà. Lần nào về, chị ấy cũng phải cãi nhau với Vệ Tam Trụ, rồi sau đó bà cụ Vệ lại gọi đám cháu tới tra hỏi tình hình bên ngoại. Dù có giấu cũng không được, đến lúc đó bà cụ Vệ sẽ vì thương con, thương cháu mà mắng chị ấy một trận nên thân.
Nghĩ tới cảnh sẽ không yên thân sau khi về, Xuân Nha đã thấy tức đến nghẹn. Chị ấy đập mạnh tay xuống bàn, làm bố mẹ mình suýt chui tọt xuống gầm.
“Mẹ, cái này mẹ gọi là đồ ăn? Thứ này mốc meo thế này mà mẹ dám cho chồng con với các cháu ăn? Lỡ mà đau bụng, phải đi trạm y tế mua thuốc thì tiền đâu ra?”
Bà cụ Trương lập tức cãi lại:
“Xuân Nha, con ăn nói kiểu gì thế? Mẹ cho chồng con và các cháu ăn, mẹ còn sai sao?”
“Mẹ, mẹ thật giỏi đấy! Mẹ không vừa mắt con, con hiểu, nhưng có cần kéo cả chồng và các cháu vào chịu khổ không? Trong tủ của mẹ thiếu gì đồ ăn? Một năm con về được mấy lần, lần nào không phải mang quà, mẹ có thấy lần nào con về tay không chưa? Sao mẹ không thể giữ chút thể diện cho con?”
“Cả năm mồng hai về thăm nhà mà còn chẳng được ăn no. Mẹ cũng không ngại nhận quà Tết. Thứ vỏ quả mốc thế này, mẹ không xấu hổ khi mang ra à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro