Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Chương 34

2025-01-02 09:16:58

Lúc này, bà cụ Diêu hoàn toàn sững sờ. Nhìn vẻ mặt thành khẩn của bà cụ Vệ, suýt nữa bà ta cũng tin lời đối phương. Nhưng nghĩ đến nỗi khổ vì thiếu lương thực, lời định đồng ý lại bị bà ta nuốt xuống.

Bà cụ Diêu rưng rưng hai giọt nước mắt, than thở: “Ôi... năm nay thất mùa, nhà nào cũng khó khăn. Nhà các bà ít ra còn rang được ít hạt dưa hạt lạc, nhà tôi đến cả những thứ đó cũng chẳng dám mơ. Cả nhà chỉ có bánh bột thô và cháo ngô mà sống qua ngày…”

Mặt bà cụ Vệ sầm xuống: “Nên là, mẹ Thúy Phân, bà đến nhà tôi chỉ để ngồi nhâm nhi hạt dưa thôi sao? Bà đến để chăm cữ ở cữ hay để kiếm chác?”

Bà cụ Diêu: “…”

Chưa để bà cụ Diêu kịp phản ứng, bà cụ Vệ đã tiếp lời: “Chẳng phải bà vừa bảo nhà bà chỉ ăn bánh bột thô và cháo ngô sao? Nhưng nhìn đám cháu nhà bà lớn lên trông chắc nịch, khác hẳn bọn nhãi nhà tôi, đứa nào cũng tong teo, người chẳng có nổi vài lạng thịt.”

Bà cụ Diêu nghẹn lời, lưỡi cứng lại không biết nói gì thêm.

Bà cụ Vệ chẳng buồn đấu tay đôi với bà cụ Diêu trong màn giả nghèo kể khổ này nữa. Bà cụ đứng dậy từ trên giường, quay sang nói với Thúy Phân: “Thúy Phân, con nói với mẹ mình đi, nhà mình thực sự không dư dả lương thực để đãi đằng gì đâu. Anh cả con mới về, người trong nhà chật kín, chẳng còn chỗ cho mẹ con ở lại. Mà may là hai nhà gần nhau, mẹ con qua lại vài lượt cũng đâu có khó khăn gì.”

Bà cụ Vệ lại quay sang bà cụ Diêu, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Cơm thì nhà tôi chẳng chuẩn bị đâu, bà bế cháu về ăn ở nhà mình đi. Nhà nào giờ cũng chật vật. Nhưng tôi biết bà là người thương con gái, thương cháu ngoại. Hay là lần sau qua đây, bà mang theo bát cháo ngô với ít bánh bột thô cho Thúy Phân, để nó ở cữ cho thoải mái chút.”

Nghe đến chuyện phải chăm con gái ở cữ mà không được ăn cơm, bà cụ Diêu trong lòng đã muốn rút lui. Lại nhìn thấy bà cụ Vệ vẫn cười tươi nhưng tay đã nắm chặt thành nắm đấm, bà cụ Diêu càng sợ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ôi dào, bà thông gia nói gì thế! Hôm nay tôi qua đây chỉ để thăm Thúy Phân thôi. Các bà chăm con bé cẩn thận như thế, còn hơn cả mẹ ruột, tôi còn lo lắng gì nữa chứ? Chuyện ăn uống thì nhà nào chẳng vậy, có miếng ăn là tốt rồi, bà đừng chiều nó quá!”

Diêu Thúy Phân nhìn mẹ mình, lại nhìn mẹ chồng, rút ra một kết luận — vẫn là mẹ chồng tốt hơn!

Nói đến khả năng tranh cãi, bà cụ Vệ chưa bao giờ thua ai.

Lần này, bà cụ Diêu tưởng mình tính toán khéo léo, mượn cớ chăm con gái ở cữ để kiếm ít thịt ăn. Nhưng bà cụ Vệ còn cao tay hơn. Bà cụ không cấm bà cụ Diêu chăm sóc con gái, mà chỉ khóc lóc kể khổ, bảo nhà mình thiếu lương thực, sợ không nuôi nổi Diêu Thúy Phân. Bà cụ còn khéo léo khen gia đình bà cụ Diêu sống sung túc, biết thương con gái. Tóm lại, ý bà cụ Vệ rõ ràng: bà cụ Diêu muốn chăm con gái ở cữ thì cứ việc, nhưng bữa cơm thì phải về nhà mình ăn, tốt nhất là mang cả khẩu phần lương thực cho con gái đến đây.

Nghe có quá đáng không?

Nếu đặt trong hoàn cảnh bình thường, một gia đình bên chồng keo kiệt thế này chắc chắn sẽ bị làng trên xóm dưới cười chê suốt nửa năm. Nhưng đây là năm 1960, thời điểm khan hiếm lương thực, nhà nào cũng đói khổ, chẳng ai trách được bà cụ Vệ.

Nhiều nhà khác, vì muốn kiếm thêm công điểm, còn chẳng cho con dâu ở cữ đầy tháng. Thường chỉ nghỉ ngơi trên giường khoảng mười ngày rồi lại phải ra đồng làm việc. So với họ, bà cụ Vệ để con dâu yên tâm nằm trên giường chăm con nhỏ đã là quá tốt.

Thậm chí, nếu bà cụ Diêu dám lên tiếng trách móc, chắc chắn sẽ bị người dân trong thôn chỉ trích là gian xảo, kiếm cớ để ăn chực.

Mà trong thời kỳ thiếu thốn như năm đó, “ăn chực” không khác gì bị coi là kẻ thù giai cấp, già trẻ lớn bé đều khinh ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Số ký tự: 0