Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Chương 35

2025-01-02 09:16:58

Bị bà cụ Vệ ép đến không còn đường phản kháng, bà cụ Diêu đành ôm con nhỏ, dắt theo mấy đứa trẻ về, từ đầu đến cuối không thèm nhìn mặt cháu ngoại mới sinh lấy một lần.

Diêu Thúy Phân trong lòng không khỏi buồn bã, nhưng vì có mẹ chồng ở đó nên chị chẳng dám lộ ra, chỉ cố gắng gượng cười.

Thấy Diêu Thúy Phân cúi đầu, thỉnh thoảng lại lấy tay áo lau mắt, bà cụ Vệ mặt tối sầm, hỏi:

"Vợ Tứ Trụ, con khóc cái gì? Thời buổi này là thế, nếu để mẹ con và mấy đứa cháu ở lại đây, cả nhà mình chỉ có nước nhịn đói! Đừng trách mẹ!"

Diêu Thúy Phân ngẩng lên, mắt đỏ hoe:

"Mẹ, con nào dám trách mẹ. Con chỉ nghĩ không thông, tại sao mẹ con lại nhẫn tâm như vậy? Bé Hỉ dù sao cũng là cháu ngoại ruột của bà ấy, thế mà bà chẳng thèm liếc một cái, chỉ lo ngồi bóc hạt dưa. Bà ấy xem thường con bé, chẳng phải là coi thường cả con sao?"

Nghe vậy, lòng bà cụ Vệ mềm xuống, giọng điệu cũng dịu hơn:

"Vợ Tứ Trụ, đừng nghĩ nhiều. Cứ chăm con bé Hỉ cho tốt là được. Mẹ nhất định không để con phải đói đâu. Giờ con nằm nghỉ đi, mẹ phải ra sân sau lo liệu ít việc. Tối nay bận rộn đấy, có khi ăn cơm muộn chút. Nhưng mẹ đã bảo Đại Nha nấu cho con nồi cháo rồi, là cháo kê vàng hảo hạng, để lâu trên lửa cho ra hết tinh chất. Mẹ còn bảo nó bỏ thêm ít hạt óc chó vào cháo, nghe nói ăn óc chó bổ não lắm."

Diêu Thúy Phân nghe vậy, vừa cảm kích vừa sợ hãi, trong lòng đầy mâu thuẫn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ, đừng nấu hạt óc chó cho con. Để dành cho các cháu nhà anh chị con đi. Chúng đều đang tuổi ăn tuổi lớn, sắp đi học rồi. Ăn hạt óc chó nhiều sẽ thông minh, thi cử đạt điểm cao để báo đáp mẹ. Con lớn thế này rồi, bổ não còn có ích gì?"

"Bảo con ăn hạt óc chó không phải để bổ não, mà là để sữa có chất dinh dưỡng cho bé Hỉ bổ não!" Bà cụ Vệ trừng mắt, chẳng hề nể mặt con dâu, vừa nói vừa bế đứa bé mới thức dậy lên, thơm lên má mấy cái rồi lại bận rộn đi lo chuyện khác.

Bé Vệ Thiêm Hỉ vừa tỉnh, mắt mở tròn xoe, nhìn bà cụ tròn mặt đang ôm mình, hôn hít không ngừng. Dù muốn phản kháng nhưng tay chân còn yếu, cô bé đành chịu trận. Chờ đến khi bà cụ đi rồi, cô bé mới thở dài một hơi.

Đúng là thiên vị đến mức hợp lý hợp tình! Vệ Thiêm Hỉ lần đầu tiên thấy cảnh này. Cũng may người thiên vị là bà cụ đối với cô bé, nếu ngược lại, với tính nóng như lửa của mình, chỉ sợ vài năm nữa ngày nào cô bé cũng phải gây gổ với bà cụ.

Vệ Đại Trụ và Vệ Tứ Trụ vá xong cái lỗ trên tường, sau đó khóa chặt cửa lại, để lũ nhóc ở nhà canh cổng trước, còn người lớn thì kéo cả ra sân sau, vây quanh Vệ Nhị Trụ xem giết bò.

Vệ Nhị Trụ cầm trong tay con dao mổ lợn, đối mặt với con bò to lớn mà lúng túng. Anh ấy chưa từng nhìn ai giết bò bao giờ!

Cắn răng, anh ấy đâm con dao mổ lợn vào cổ bò, nhưng cảnh tượng máu phun ra như dự tính lại không xuất hiện. Vệ Nhị Trụ chỉ thấy đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn, ngay cả sức rút dao cũng không còn.

"Nhị Trụ, con không làm nổi à?" Bà cụ Vệ tỏ vẻ chán nản, tự mình cầm dao xông lên. Tay bà cụ khá khỏe, nhưng vóc dáng lại nhỏ bé, muốn chặt đầu con bò thực sự rất vất vả. Chặt được đầu bò đã khó, lột nguyên tấm da bò lại càng đòi hỏi kỹ thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Sao Chổi Mang Theo Thần Kỹ Xuyên Không

Số ký tự: 0