Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Hầm Rượu Bỏ Hoa...
Thanh Mộc
2024-09-20 20:04:25
Thẩm Thư Nguyệt cầm giấy tờ đến ngõ Nam, ở cửa có một bà lão đang lo lắng nhìn xung quanh, nhìn thấy cô thì sắc mặt mới giãn ra.
"Nguyệt Nguyệt, cháu xuống nông thôn ở thành phố nào?" Nhà dì Thái có ba người con trai đều đã kết hôn, cháu trai cháu gái còn nhỏ, trong nhà không có ai xuống nông thôn, những gì dì biết về việc xuống nông thôn đều là nghe người khác nói.
"Bên tỉnh Cát Lâm, ở Đông Bắc."
"Sao lại xa như vậy, bốn tỉnh phía bắc cũng có nhiều nơi tốt mà! Là bị phân công hay là cháu tự mình chọn?" Dì Thái có chút không dám tin, nhà họ Thẩm vậy mà lại để cho cô đi xa như vậy, chẳng lẽ là người mẹ kế kia giở trò quỷ sao? Người nhà họ Thẩm có thể đồng ý, nhưng nhà họ Thư biết được thì còn không lật trời lên.
Chỉ trong nháy mắt, dì Thái đã suy nghĩ rất nhiều trong lòng.
"Cháu tự mình chọn, bên này trời nóng quá, cháu không chịu nổi, bên đó tuy xa nhưng có họ hàng bạn bè ở đó."
"Ồ... Thì ra là vậy." Dì ấy còn tưởng, nhà họ Thẩm sao có thể để cho Nguyệt Nguyệt một mình đi đến nơi xa xôi như vậy, hóa ra là có họ hàng.
Xung quanh có rất nhiều nhà xuống nông thôn, đều là tìm họ hàng ở nông thôn, dì Thái cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Thấy thời gian không còn sớm, hai người hẹn chiều mai ký hợp đồng, Thẩm Thư Nguyệt mới khóa cửa rời đi.
Trong khu nhà nghiên cứu, bà Thẩm cứ liên tục nhìn ra ngoài, người đến người đi trong ngõ hẻm, nhưng vẫn không thấy người mà bà muốn gặp trở về.
"Bà đừng có vươn cổ ra nữa, cả ngày hôm nay, cổ bà sắp dài đến nơi rồi, Nguyệt Nguyệt đã nói rồi, sau khi đăng ký xong sẽ về ngõ Nam dọn dẹp, chắc là chưa về nhanh như vậy đâu."
Bà Thẩm thở dài ngồi xuống, không chắc chắn hỏi: "Ông lão, chúng ta thật sự sẽ cho thuê nhà họ Thư sao?"
Ông Thẩm kiên định gật gật đầu: "Cho thuê, nhà cửa chỉ có người ở mới tràn đầy sức sống, không có người ở, năm này qua năm khác sẽ trở nên tiêu điều, hoang phế, khắp nơi đều là cỏ hoang."
"Nhà lão Thư cũng là do Nguyệt Nguyệt mỗi tháng đến dọn dẹp nên trông cũng còn được, đợi sau khi Nguyệt Nguyệt xuống nông thôn rồi, không biết khi nào mới quay về, đến lúc đó nhà cửa bị gió thổi, mưa dột, còn không biết sẽ ra sao nữa, Nguyệt Nguyệt đây là muốn tìm người trông nhà, tiền thuê nhà chúng ta đi thu là được."
Nguyệt Nguyệt đi rồi, hai ông bà già bọn họ muốn qua đó một chuyến cũng không tiện, nhà cửa vẫn là có người chăm sóc mới có nhân khí.
Trong lòng bà Thẩm cảm thấy không thoải mái, đều trách lão đại mê muội sắc đẹp: "Cũng không biết kiếp này còn có thể gặp lại cháu trai cả hay không, đều tại tên khốn kiếp Thẩm Đông Dương kia, đồ cặn bã."
Tay ông Thẩm khựng lại, trong lòng cảm thấy phức tạp, tự nhiên lại thành cha của tên cặn bã.
Cặn bã? Cái từ này chắc chắn là học từ cháu gái, người trẻ bây giờ, càng ngày càng biết cách định nghĩa bản chất con người.
Đối với nhà họ Thư, ông cũng rất áy náy, con trai nhà mình không dạy dỗ cẩn thận, có lỗi với con gái nhà người ta.
Lúc đầu quan hệ hai nhà rất tốt, nhà họ Thẩm có hai con trai, nhà họ Thư có một trai một gái, con gái nhà họ Thư và con trai lớn nhà ông nhìn trúng nhau, ông còn tưởng hai nhà sẽ luôn hòa thuận vui vẻ mà chung sống.
Nào ngờ tên cặn bã Thẩm Đông Dương kia sau khi đi đánh trận mấy năm trở về lại muốn ly hôn.
"Nguyệt Nguyệt, cháu xuống nông thôn ở thành phố nào?" Nhà dì Thái có ba người con trai đều đã kết hôn, cháu trai cháu gái còn nhỏ, trong nhà không có ai xuống nông thôn, những gì dì biết về việc xuống nông thôn đều là nghe người khác nói.
"Bên tỉnh Cát Lâm, ở Đông Bắc."
"Sao lại xa như vậy, bốn tỉnh phía bắc cũng có nhiều nơi tốt mà! Là bị phân công hay là cháu tự mình chọn?" Dì Thái có chút không dám tin, nhà họ Thẩm vậy mà lại để cho cô đi xa như vậy, chẳng lẽ là người mẹ kế kia giở trò quỷ sao? Người nhà họ Thẩm có thể đồng ý, nhưng nhà họ Thư biết được thì còn không lật trời lên.
Chỉ trong nháy mắt, dì Thái đã suy nghĩ rất nhiều trong lòng.
"Cháu tự mình chọn, bên này trời nóng quá, cháu không chịu nổi, bên đó tuy xa nhưng có họ hàng bạn bè ở đó."
"Ồ... Thì ra là vậy." Dì ấy còn tưởng, nhà họ Thẩm sao có thể để cho Nguyệt Nguyệt một mình đi đến nơi xa xôi như vậy, hóa ra là có họ hàng.
Xung quanh có rất nhiều nhà xuống nông thôn, đều là tìm họ hàng ở nông thôn, dì Thái cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Thấy thời gian không còn sớm, hai người hẹn chiều mai ký hợp đồng, Thẩm Thư Nguyệt mới khóa cửa rời đi.
Trong khu nhà nghiên cứu, bà Thẩm cứ liên tục nhìn ra ngoài, người đến người đi trong ngõ hẻm, nhưng vẫn không thấy người mà bà muốn gặp trở về.
"Bà đừng có vươn cổ ra nữa, cả ngày hôm nay, cổ bà sắp dài đến nơi rồi, Nguyệt Nguyệt đã nói rồi, sau khi đăng ký xong sẽ về ngõ Nam dọn dẹp, chắc là chưa về nhanh như vậy đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Thẩm thở dài ngồi xuống, không chắc chắn hỏi: "Ông lão, chúng ta thật sự sẽ cho thuê nhà họ Thư sao?"
Ông Thẩm kiên định gật gật đầu: "Cho thuê, nhà cửa chỉ có người ở mới tràn đầy sức sống, không có người ở, năm này qua năm khác sẽ trở nên tiêu điều, hoang phế, khắp nơi đều là cỏ hoang."
"Nhà lão Thư cũng là do Nguyệt Nguyệt mỗi tháng đến dọn dẹp nên trông cũng còn được, đợi sau khi Nguyệt Nguyệt xuống nông thôn rồi, không biết khi nào mới quay về, đến lúc đó nhà cửa bị gió thổi, mưa dột, còn không biết sẽ ra sao nữa, Nguyệt Nguyệt đây là muốn tìm người trông nhà, tiền thuê nhà chúng ta đi thu là được."
Nguyệt Nguyệt đi rồi, hai ông bà già bọn họ muốn qua đó một chuyến cũng không tiện, nhà cửa vẫn là có người chăm sóc mới có nhân khí.
Trong lòng bà Thẩm cảm thấy không thoải mái, đều trách lão đại mê muội sắc đẹp: "Cũng không biết kiếp này còn có thể gặp lại cháu trai cả hay không, đều tại tên khốn kiếp Thẩm Đông Dương kia, đồ cặn bã."
Tay ông Thẩm khựng lại, trong lòng cảm thấy phức tạp, tự nhiên lại thành cha của tên cặn bã.
Cặn bã? Cái từ này chắc chắn là học từ cháu gái, người trẻ bây giờ, càng ngày càng biết cách định nghĩa bản chất con người.
Đối với nhà họ Thư, ông cũng rất áy náy, con trai nhà mình không dạy dỗ cẩn thận, có lỗi với con gái nhà người ta.
Lúc đầu quan hệ hai nhà rất tốt, nhà họ Thẩm có hai con trai, nhà họ Thư có một trai một gái, con gái nhà họ Thư và con trai lớn nhà ông nhìn trúng nhau, ông còn tưởng hai nhà sẽ luôn hòa thuận vui vẻ mà chung sống.
Nào ngờ tên cặn bã Thẩm Đông Dương kia sau khi đi đánh trận mấy năm trở về lại muốn ly hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro