[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Ca Sinh Khó, Ng...
2024-11-13 11:30:03
Những người chăn nuôi hiểu tiếng phổ thông vội vàng giúp đỡ phiên dịch, có người hiểu sơ sơ nên dịch lung tung cả lên.
Đại đội trưởng quay đầu lại, giơ tay ra hiệu im lặng sau đó hét lớn bằng tiếng Mông Cổ: “Đừng có ồn ào nữa, nhức hết cả đầu. Bê con còn sống, chỉ là nó đang nằm ngửa, như thế này này.”
Nói rồi, ông ấy giơ hai tay lên, làm động tác nằm ngửa, rồi nói tiếp: “Đầu còn rụt vào trong.”
Nói rồi ông ấy rụt đầu vào vai, làm động tác rụt cổ nằm ngửa.
Đại đội trưởng vừa nói vừa làm động tác minh họa, cuối cùng mọi người cũng hiểu ra vấn đề, liền nhíu mày theo, lại bắt đầu xì xào bàn tán: “Ôi trời ơi!”
“Giờ phải làm sao đây?”
“Khó rồi đây.”
“Vậy còn sống nổi không?”
“Khổ thân con bò mẹ quá...”
“Tất cả im lặng! Đại đội trưởng ra lệnh, những người chăn nuôi đang lo lắng lập tức im bặt, chỉ còn biết căng thẳng nhìn chằm chằm vào con bò mẹ, lúc lại nhìn sang biểu cảm của Lâm Tuyết Quân.
Vợ của chủ bò lúc này đã hơi choáng váng, trong lòng vô cùng lo lắng.
Vừa rồi, bà ấy đã chuẩn bị tinh thần cho việc cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi, tuy đau lòng nhưng cũng đành chấp nhận. Giờ đây lại le lói tia hy vọng nhưng nghe nói bê con bị ngược thai bà ấy lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
Miệng bà lẩm bẩm cầu nguyện, tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, áp vào ngực.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Tuyết Quân nghiêm mặt, cánh tay lúc thì xoay mạnh, lúc thì đưa vào sâu bên trong, lúc lại nhẹ nhàng kéo ra một chút...
Lòng bàn tay của Mục Tuấn Khanh đang nắm đuôi bò ướt đẫm mồ hôi. Anh căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Kính bị mờ, anh chỉ dám cẩn thận dùng tay áo lau một bên kính.
Lâm Tuyết Quân loay hoay một hồi lâu, xác định bê con đã được cô kéo và đẩy cho nằm nghiêng sang một bên, đầu cũng đã duỗi ra, kiểm tra dây rốn và những thứ khác đều không có vấn đề gì, lúc này cô mới quay sang nói với đại đội trưởng:
“Mọi người lui ra sau mười bước, dọn dẹp chỗ này cho thông thoáng.”
“Được.” Đại đội trưởng gật đầu, quay sang truyền đạt lại.
Mọi người lùi lại, vừa lùi vừa đếm.
Tiếp theo, Lâm Tuyết Quân lại bình tĩnh yêu cầu đại đội trưởng lấy 3 sợi dây thừng, sau đó chọn ra vài người giữ chặt bò mẹ để tránh nó di chuyển lung tung, cuối cùng, điều quan trọng nhất là cần thêm sáu bảy người đàn ông khỏe mạnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đại đội trưởng quay đầu lại, giơ tay ra hiệu im lặng sau đó hét lớn bằng tiếng Mông Cổ: “Đừng có ồn ào nữa, nhức hết cả đầu. Bê con còn sống, chỉ là nó đang nằm ngửa, như thế này này.”
Nói rồi, ông ấy giơ hai tay lên, làm động tác nằm ngửa, rồi nói tiếp: “Đầu còn rụt vào trong.”
Nói rồi ông ấy rụt đầu vào vai, làm động tác rụt cổ nằm ngửa.
Đại đội trưởng vừa nói vừa làm động tác minh họa, cuối cùng mọi người cũng hiểu ra vấn đề, liền nhíu mày theo, lại bắt đầu xì xào bàn tán: “Ôi trời ơi!”
“Giờ phải làm sao đây?”
“Khó rồi đây.”
“Vậy còn sống nổi không?”
“Khổ thân con bò mẹ quá...”
“Tất cả im lặng! Đại đội trưởng ra lệnh, những người chăn nuôi đang lo lắng lập tức im bặt, chỉ còn biết căng thẳng nhìn chằm chằm vào con bò mẹ, lúc lại nhìn sang biểu cảm của Lâm Tuyết Quân.
Vợ của chủ bò lúc này đã hơi choáng váng, trong lòng vô cùng lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi, bà ấy đã chuẩn bị tinh thần cho việc cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi, tuy đau lòng nhưng cũng đành chấp nhận. Giờ đây lại le lói tia hy vọng nhưng nghe nói bê con bị ngược thai bà ấy lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
Miệng bà lẩm bẩm cầu nguyện, tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, áp vào ngực.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Tuyết Quân nghiêm mặt, cánh tay lúc thì xoay mạnh, lúc thì đưa vào sâu bên trong, lúc lại nhẹ nhàng kéo ra một chút...
Lòng bàn tay của Mục Tuấn Khanh đang nắm đuôi bò ướt đẫm mồ hôi. Anh căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Kính bị mờ, anh chỉ dám cẩn thận dùng tay áo lau một bên kính.
Lâm Tuyết Quân loay hoay một hồi lâu, xác định bê con đã được cô kéo và đẩy cho nằm nghiêng sang một bên, đầu cũng đã duỗi ra, kiểm tra dây rốn và những thứ khác đều không có vấn đề gì, lúc này cô mới quay sang nói với đại đội trưởng:
“Mọi người lui ra sau mười bước, dọn dẹp chỗ này cho thông thoáng.”
“Được.” Đại đội trưởng gật đầu, quay sang truyền đạt lại.
Mọi người lùi lại, vừa lùi vừa đếm.
Tiếp theo, Lâm Tuyết Quân lại bình tĩnh yêu cầu đại đội trưởng lấy 3 sợi dây thừng, sau đó chọn ra vài người giữ chặt bò mẹ để tránh nó di chuyển lung tung, cuối cùng, điều quan trọng nhất là cần thêm sáu bảy người đàn ông khỏe mạnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro