Cảm Giác Thành...
2024-08-08 11:01:19
Chu Khắc Học không tỏ ra khó chịu như những lúc cha mình kể chuyện cũ trước đây, mà là yên lặng ăn cháo, Tần Hồng Anh còn cảm thấy rất kỳ quái.
Chỉ có điều con trai như thế này thì đúng là tốt hơn trước đó, Tần Hồng Anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi là cậu bé đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi.
Chu Khắc Học không nói chuyện mình sẽ diễn kịch với cha mẹ mình, đợi đến hôm hội diễn văn nghệ vào ngày ba mươi tháng chín, Tần Hồng Anh mới nghe hàng xóm trong khu tập thể nói.
“Hồng Anh, sao bà lại ở nhà buôn bán vậy, hôm nay Khắc Học nhà bà có tiết mục biểu diễn văn nghệ mà bà không tới xem à.”
Tần Hồng Anh ngơ ngác nói: “Tiết mục, tiết mục gì cơ?”
“Ơ, bà vẫn chưa biết à, nhà trường tổ chức hoạt động chào mừng Quốc khánh, mỗi lớp một tiết mục, lớp A2 bọn họ là tiết mục ‘Lưỡi câu màu vàng’, diễn một đoạn kịch đấy, tôi nghe Tiểu Tứ nhà tôi nói.”
“Thật không vậy? Tôi thật sự không biết, đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói chứ.”
“Mau đến đi, ba giờ chiều đã bắt đầu rồi, trong phòng nhỏ trong hội trường ấy.”
Tần Hồng Anh xem đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là ba giờ, bà vội vội vàng vàng xoa xoa tay rồi về nhà thay quần áo.
Thay quần áo xong lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Tần Hồng Anh thuận đường đến ký túc xá xem lúc này chồng mình có thời gian không.
Đây là lần đầu tiên con trai biểu diễn văn nghệ ở trường, bọn họ làm cha mẹ phải đi xem cổ vũ, bỏ qua thì sau này coi như không xem lại được nữa.
==
Sau khi tiết mục ‘Lưỡi câu màu vàng’ kết thúc, ở dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Chu Khắc Học đứng lên từ dưới đất, hốc mắt vẫn còn hơi ươn ướt.
Cậu bé mặc một bộ quần áo rách rưới, vì để hợp với nhân vật, cô Chử còn hóa trang đặc biệt cho cậu bé, ví dụ như dùng màu đen vẽ mắt để tăng thêm hiệu ứng nếp nhăn.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu bé diễn vai bác tiểu đội trưởng, nhưng mỗi một lần biểu diễn, cậu bé đều có một cảm giác đau lòng phát ra từ nội tâm dành cho nhân vật này, cô Chử nói, muốn biểu diễn một nhân vật, thì phải tìm kiếm và nắm bắt được nội tâm của nhân vật, phải có cảm xúc, coi mình là bác tiểu đội trưởng thì mới có thể diễn ra được nhân vật đó.
Lúc chào cảm ơn, Chu Khắc Học nghe thấy tiếng vỗ tay kéo dài giòn giã kia, nghe mọi người khen hay, từ tận đáy lóng Chu Khắc Học có một cảm giác rất có thành tựu, giống như là tìm được con đường tương lai mà mình muốn đi, cậu bé muốn luôn được đứng trên sân khấu như thế này.
Chỉ có điều con trai như thế này thì đúng là tốt hơn trước đó, Tần Hồng Anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi là cậu bé đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn rồi.
Chu Khắc Học không nói chuyện mình sẽ diễn kịch với cha mẹ mình, đợi đến hôm hội diễn văn nghệ vào ngày ba mươi tháng chín, Tần Hồng Anh mới nghe hàng xóm trong khu tập thể nói.
“Hồng Anh, sao bà lại ở nhà buôn bán vậy, hôm nay Khắc Học nhà bà có tiết mục biểu diễn văn nghệ mà bà không tới xem à.”
Tần Hồng Anh ngơ ngác nói: “Tiết mục, tiết mục gì cơ?”
“Ơ, bà vẫn chưa biết à, nhà trường tổ chức hoạt động chào mừng Quốc khánh, mỗi lớp một tiết mục, lớp A2 bọn họ là tiết mục ‘Lưỡi câu màu vàng’, diễn một đoạn kịch đấy, tôi nghe Tiểu Tứ nhà tôi nói.”
“Thật không vậy? Tôi thật sự không biết, đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói chứ.”
“Mau đến đi, ba giờ chiều đã bắt đầu rồi, trong phòng nhỏ trong hội trường ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hồng Anh xem đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là ba giờ, bà vội vội vàng vàng xoa xoa tay rồi về nhà thay quần áo.
Thay quần áo xong lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Tần Hồng Anh thuận đường đến ký túc xá xem lúc này chồng mình có thời gian không.
Đây là lần đầu tiên con trai biểu diễn văn nghệ ở trường, bọn họ làm cha mẹ phải đi xem cổ vũ, bỏ qua thì sau này coi như không xem lại được nữa.
==
Sau khi tiết mục ‘Lưỡi câu màu vàng’ kết thúc, ở dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Chu Khắc Học đứng lên từ dưới đất, hốc mắt vẫn còn hơi ươn ướt.
Cậu bé mặc một bộ quần áo rách rưới, vì để hợp với nhân vật, cô Chử còn hóa trang đặc biệt cho cậu bé, ví dụ như dùng màu đen vẽ mắt để tăng thêm hiệu ứng nếp nhăn.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu bé diễn vai bác tiểu đội trưởng, nhưng mỗi một lần biểu diễn, cậu bé đều có một cảm giác đau lòng phát ra từ nội tâm dành cho nhân vật này, cô Chử nói, muốn biểu diễn một nhân vật, thì phải tìm kiếm và nắm bắt được nội tâm của nhân vật, phải có cảm xúc, coi mình là bác tiểu đội trưởng thì mới có thể diễn ra được nhân vật đó.
Lúc chào cảm ơn, Chu Khắc Học nghe thấy tiếng vỗ tay kéo dài giòn giã kia, nghe mọi người khen hay, từ tận đáy lóng Chu Khắc Học có một cảm giác rất có thành tựu, giống như là tìm được con đường tương lai mà mình muốn đi, cậu bé muốn luôn được đứng trên sân khấu như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro