Cuối Cùng Cũng...
2024-08-08 11:01:19
Vợ chồng Chu Khắc Học và Tần Hồng Anh cũng ở dưới sân khấu, bọn họ nghe nói con trai mình biểu diễn văn nghệ nên cố ý chạy sang đây xem, tới với tâm thái cổ vũ cho con trai, không ngờ rằng con trai lại biểu diễn tốt như vậy, thật sự là khiến cho bọn họ cảm thấy rất bất ngờ.
“Giỏi quá.”
Tần Hồng Anh lau khóe mắt, không biết là vì câu chuyện mà cảm động, hay là vì con trai biểu diễn xuất sắc quá mà cảm động nữa.
“Đúng vậy, cuối cùng thì nó cũng trưởng thành, hiểu chuyện rồi.”
Bảo sao mà trước đó cậu bé liên lục hỏi ông ấy về chuyện hành quân, thằng nhóc thối này, có tiết mục biểu diễn văn nghệ mà cũng không nói với người nhà.
Khuỷu tay Tần Hồng Anh đụng vào cánh tay chồng mình: “Gần đây thằng bé thay đổi rất lớn, ông cũng đừng luôn nói thằng bé không hiểu chuyện.”
“Được được được, tôi không nói nữa, sau này ngày nào tôi cũng khen nó hiểu chuyện được chưa.”
Hội diễn văn nghệ chào mừng Quốc khánh của trường tiểu học Hồng Kỳ thành công mỹ mãn. Mà Cù Cẩn Thành, lúc này đang tiến hành chuẩn bị kỹ càng ở trong sa mạc cát vàng.
Đêm nay, Cù Cẩn Thành làm xong công việc trong tay, đang chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, nhìn thấy văn phòng sư huynh La Minh Thịnh vẫn sáng đèn thì anh đi qua đó gõ cửa một cái.
“Viện trưởng.”
La Minh Thịnh nhìn thấy Cù Cẩn Thành thì tâm trạng căng thẳng chợt bình tĩnh lại, vẫy tay bảo Cù Cẩn Thành đi vào.
“Thế nào, áp lực lớn không?”
La Minh Thịnh cầm cái cốc rót cho Cù Cẩn Thành một cốc nước, đặt lên bàn.
Lời này là hỏi Cù Cẩn Thành, thực ra cũng là hỏi chính anh ta.
Từ sau khi trở về nước tiếp nhận công việc này và bắt đầu trải qua khó khăn, có thể nói là mấy năm nay lo lắng mất ăn mất ngủ.
Chín năm mài một kiếm, thí nghiệm lần này cực kỳ quan trọng, giấy đảm bảo thực hiện theo quân lệnh đã ký, gánh nặng trên vai anh ta nặng tựa ngàn cân.
Cù Cẩn Thành đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trên khuôn mặt không thường xuyên có nhiều biểu cảm lộ một nụ cười thản nhiên.
“Tôi vẫn ổn, không áp lực gì lớn lắm, trong mắt tôi, lần này chuẩn bị vô cùng đầy đủ.”
La Minh Thịnh giơ chén trà trong tay lên không, cười cười chỉ vào Cù Cẩn Thành: “Cậu đó, lúc nào cũng tự tin như vậy, chỉ có điều cũng đúng, những gì chúng ta nên chuẩn bị thì đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi.”
Bởi vì cái gọi là ‘mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông’.
“Hai ngày nữa sếp Mục đến.”
Mục Thiệu Hoa, là tham mưu trưởng của quân giải phóng nhân dân, phó chủ tịch quân ủy, chủ nhiệm ủy ban khoa học và công nghệ quốc phòng, chịu trách nhiệm về tất cả những dự án liên quan đến quốc phòng.
“Giỏi quá.”
Tần Hồng Anh lau khóe mắt, không biết là vì câu chuyện mà cảm động, hay là vì con trai biểu diễn xuất sắc quá mà cảm động nữa.
“Đúng vậy, cuối cùng thì nó cũng trưởng thành, hiểu chuyện rồi.”
Bảo sao mà trước đó cậu bé liên lục hỏi ông ấy về chuyện hành quân, thằng nhóc thối này, có tiết mục biểu diễn văn nghệ mà cũng không nói với người nhà.
Khuỷu tay Tần Hồng Anh đụng vào cánh tay chồng mình: “Gần đây thằng bé thay đổi rất lớn, ông cũng đừng luôn nói thằng bé không hiểu chuyện.”
“Được được được, tôi không nói nữa, sau này ngày nào tôi cũng khen nó hiểu chuyện được chưa.”
Hội diễn văn nghệ chào mừng Quốc khánh của trường tiểu học Hồng Kỳ thành công mỹ mãn. Mà Cù Cẩn Thành, lúc này đang tiến hành chuẩn bị kỹ càng ở trong sa mạc cát vàng.
Đêm nay, Cù Cẩn Thành làm xong công việc trong tay, đang chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, nhìn thấy văn phòng sư huynh La Minh Thịnh vẫn sáng đèn thì anh đi qua đó gõ cửa một cái.
“Viện trưởng.”
La Minh Thịnh nhìn thấy Cù Cẩn Thành thì tâm trạng căng thẳng chợt bình tĩnh lại, vẫy tay bảo Cù Cẩn Thành đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế nào, áp lực lớn không?”
La Minh Thịnh cầm cái cốc rót cho Cù Cẩn Thành một cốc nước, đặt lên bàn.
Lời này là hỏi Cù Cẩn Thành, thực ra cũng là hỏi chính anh ta.
Từ sau khi trở về nước tiếp nhận công việc này và bắt đầu trải qua khó khăn, có thể nói là mấy năm nay lo lắng mất ăn mất ngủ.
Chín năm mài một kiếm, thí nghiệm lần này cực kỳ quan trọng, giấy đảm bảo thực hiện theo quân lệnh đã ký, gánh nặng trên vai anh ta nặng tựa ngàn cân.
Cù Cẩn Thành đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trên khuôn mặt không thường xuyên có nhiều biểu cảm lộ một nụ cười thản nhiên.
“Tôi vẫn ổn, không áp lực gì lớn lắm, trong mắt tôi, lần này chuẩn bị vô cùng đầy đủ.”
La Minh Thịnh giơ chén trà trong tay lên không, cười cười chỉ vào Cù Cẩn Thành: “Cậu đó, lúc nào cũng tự tin như vậy, chỉ có điều cũng đúng, những gì chúng ta nên chuẩn bị thì đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi.”
Bởi vì cái gọi là ‘mọi sự đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông’.
“Hai ngày nữa sếp Mục đến.”
Mục Thiệu Hoa, là tham mưu trưởng của quân giải phóng nhân dân, phó chủ tịch quân ủy, chủ nhiệm ủy ban khoa học và công nghệ quốc phòng, chịu trách nhiệm về tất cả những dự án liên quan đến quốc phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro