Lời Hứa
2024-08-08 11:01:19
Tiểu Lương không chịu nhường, lúc này bỗng nhiên bác tiểu đội trưởng nghiêm nghị lên.
“Đồng chí Tiểu Lương, Đảng viên phải phục tùng sự sắp xếp của Đảng, nhiệm vụ của đồng chí là phải kiên trì hành quân, trấn an cảm xúc của hai chiến sĩ trẻ khác, làm tăng thêm lòng tin chiến thắng khó khăn của bọn họ!”
Tiểu Lương há hốc miệng không nói nên lời, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
Lại là một ngày khác, từ xa xa có thể nhìn thấy được là những đỉnh núi trùng điệp. Ở gần, có bốn chiến sĩ Hồng Quân quần áo tả tơi ngồi tụ lại một chỗ. Sau lưng là bãi cỏ dài đã bị một nhóm người dẫm nát.
Cảm xúc của bác tiểu đội trưởng rất xúc động, chỉ vào dãy núi xa xa, nói: “Các đồng chí, chúng ta sắp rời khỏi đây rồi. Chúng ta dừng lại chỗ này một chút, làm chút đồ ăn ngon, nghỉ ngơi một chút rồi đi ra khỏi bãi cỏ này.”
Nói xong, ông ấy cầm lưỡi câu đi về phía hồ nước, nhóm chiến sĩ trẻ cũng bắt đầu vui vẻ đi tìm rau dại, nhặt củi khô.
Một lúc lâu sau, các chiến sĩ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, cũng đã nhóm lửa lên rồi, nhưng tiểu đội trưởng vẫn chưa lại, các chiến sĩ vội vàng đi đến gần đó tìm người, sau đó thì nhìn thấy bác tiểu đội trưởng đã ngất xỉu bên cạnh hồ nước, trong tay còn cầm cần câu.
Ba người cuống quýt đỡ bác tiểu đội trưởng dậy, Tiểu Lương để cho hai chiến sĩ trẻ đỡ bác tiểu đội trưởng đến bên cạnh đống lửa, còn mình thì ở lại câu cá.
Câu rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng câu được một con, ba người nấu một bát canh cá, Tiểu Lương đỡ bác tiểu đội trưởng dậy cho ông ấy ăn canh.
“Bác tiểu đội trưởng, bác tỉnh lại đi! Ăn chút canh cá sẽ khỏe thôi…”
Nhóm chiến sĩ trẻ quỳ gối bên cạnh thút thít.
Bác tiểu đội trưởng mở mắt, trên mặt nở một nụ cười yếu ớt, từ chối bát canh cá đó.
“Tiểu Lương, đừng lãng phí đồ ăn, tôi… tôi không ổn rồi. Các cậu ăn đi, còn phải hành quân, đi tiếp hai mươi dặm nữa, nhất định phải đi ra ngoài!”
Tiểu Lương đỡ lấy bác tiểu đội trưởng đau đớn gào lên: “Bác tiểu đội trưởng, bác ăn đi! Dù có khiêng thì chúng tôi cũng phải khiêng bác ra khỏi bãi cỏ!”
Bác tiểu đội trưởng lắc đầu, xoa đầu Tiểu Lương: “Không, các cậu ăn đi, các cậu nhất định phải đi ra khỏi bãi cỏ! Thấy chỉ đạo viên thì nói cho cậu ấy biết, tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà Đảng giao cho…”
Còn chưa dứt lời, tay của bác tiểu đội trưởng đã tuột xuống, Tiểu Lương nắm chặt lấy tay của bác tiểu đội trưởng, gào khóc: “Bác tiểu đội trưởng, bác tiểu đội trưởng, bác tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
“Đồng chí Tiểu Lương, Đảng viên phải phục tùng sự sắp xếp của Đảng, nhiệm vụ của đồng chí là phải kiên trì hành quân, trấn an cảm xúc của hai chiến sĩ trẻ khác, làm tăng thêm lòng tin chiến thắng khó khăn của bọn họ!”
Tiểu Lương há hốc miệng không nói nên lời, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
Lại là một ngày khác, từ xa xa có thể nhìn thấy được là những đỉnh núi trùng điệp. Ở gần, có bốn chiến sĩ Hồng Quân quần áo tả tơi ngồi tụ lại một chỗ. Sau lưng là bãi cỏ dài đã bị một nhóm người dẫm nát.
Cảm xúc của bác tiểu đội trưởng rất xúc động, chỉ vào dãy núi xa xa, nói: “Các đồng chí, chúng ta sắp rời khỏi đây rồi. Chúng ta dừng lại chỗ này một chút, làm chút đồ ăn ngon, nghỉ ngơi một chút rồi đi ra khỏi bãi cỏ này.”
Nói xong, ông ấy cầm lưỡi câu đi về phía hồ nước, nhóm chiến sĩ trẻ cũng bắt đầu vui vẻ đi tìm rau dại, nhặt củi khô.
Một lúc lâu sau, các chiến sĩ đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, cũng đã nhóm lửa lên rồi, nhưng tiểu đội trưởng vẫn chưa lại, các chiến sĩ vội vàng đi đến gần đó tìm người, sau đó thì nhìn thấy bác tiểu đội trưởng đã ngất xỉu bên cạnh hồ nước, trong tay còn cầm cần câu.
Ba người cuống quýt đỡ bác tiểu đội trưởng dậy, Tiểu Lương để cho hai chiến sĩ trẻ đỡ bác tiểu đội trưởng đến bên cạnh đống lửa, còn mình thì ở lại câu cá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng câu được một con, ba người nấu một bát canh cá, Tiểu Lương đỡ bác tiểu đội trưởng dậy cho ông ấy ăn canh.
“Bác tiểu đội trưởng, bác tỉnh lại đi! Ăn chút canh cá sẽ khỏe thôi…”
Nhóm chiến sĩ trẻ quỳ gối bên cạnh thút thít.
Bác tiểu đội trưởng mở mắt, trên mặt nở một nụ cười yếu ớt, từ chối bát canh cá đó.
“Tiểu Lương, đừng lãng phí đồ ăn, tôi… tôi không ổn rồi. Các cậu ăn đi, còn phải hành quân, đi tiếp hai mươi dặm nữa, nhất định phải đi ra ngoài!”
Tiểu Lương đỡ lấy bác tiểu đội trưởng đau đớn gào lên: “Bác tiểu đội trưởng, bác ăn đi! Dù có khiêng thì chúng tôi cũng phải khiêng bác ra khỏi bãi cỏ!”
Bác tiểu đội trưởng lắc đầu, xoa đầu Tiểu Lương: “Không, các cậu ăn đi, các cậu nhất định phải đi ra khỏi bãi cỏ! Thấy chỉ đạo viên thì nói cho cậu ấy biết, tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà Đảng giao cho…”
Còn chưa dứt lời, tay của bác tiểu đội trưởng đã tuột xuống, Tiểu Lương nắm chặt lấy tay của bác tiểu đội trưởng, gào khóc: “Bác tiểu đội trưởng, bác tiểu đội trưởng, bác tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro