Nhường Đồ Ăn
2024-08-08 11:01:19
Sau khi bác tiểu đội trưởng thu dọn bát đũa đi ra bờ sông rửa bát, Tiểu Lương lặng lẽ đi theo phía sau, chỉ thấy bác tiểu đội trưởng đang ngồi trên đồng cỏ, nhai nắm cỏ và đống xương cá còn lại một cách khó khăn.
Tiểu Lương nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nấc lên: “Bác tiểu đội trưởng, sao bác lại…”
Không phải nói là ăn rồi sao? Vậy tại sao bác lại ăn xương cá và cỏ chứ?
Tiểu Lương hiểu ra, đây là bác tiểu đội trưởng cố ý lừa bọn họ, căn bản là bác tiểu đội trưởng cũng chưa ăn gì, mà là nhường lại đồ ăn ngon nhất cho bọn họ.
“Tôi, tôi đã ăn lâu rồi. Thấy trong bát còn chưa hết… vứt đi thì tiếc lắm…”
Tiểu Lương đau khổ lắc đầu: “Không! Tôi biết hết rồi.”
Bác tiểu đội trưởng nhìn về phía sau lưng, kéo tay Tiểu Lương lại: “Nói nhỏ chút, Tiểu Lương.”
Ông ấy ôm lấy Tiểu Lương, chỉ vào nhóm chiến sĩ chuẩn bị nghỉ ngơi phía sau lưng: “Hai chúng ta là Đảng viên, nếu cậu biết thì cũng không thể nói cho người khác biết được.”
Đương nhiên là Tiểu Lương không đồng ý.
“Thế nữa, bác cũng phải yêu lấy bản thân mình chứ ạ!”
Bác tiểu đội trưởng an ủi: “Không sao, thân thể tôi vẫn rắn chắc lắm.”
Nói xong, ông ấy ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao một lúc lâu, trầm giọng nói: “Lúc chỉ đạo viên giao ba người các cậu cho tôi đã nói, trên đường đi, tôi là cấp trên, là bảo mẫu, là nhân viên cần vụ. Cho dù khổ sở hay mệt mỏi thì cũng phải đưa các cậu đến bãi cỏ. Tôi thấy lộ trình còn khoảng hai mươi ngày, hai mươi ngày này, vất vả đấy nhé! Thấy các cậu càng ngày càng tiều tụy, nếu như có chuyện gì không may, làm sao tôi có thể bàn giao lại với Đảng được?”
Tiểu Lương có chút tự trách mình, nếu như không phải là mình đổ bệnh, nếu như không phải là mình bị tụt lại phía sau thì mình đã có thể giúp đỡ được bác tiểu đội trưởng, chứ không phải là giống như bây giờ, còn phải để bác tiểu đội trưởng chăm sóc cho mình.
“Thế nhưng mà, dù sao thì bác cũng nên ăn chút gì cùng với chúng tôi chứ!”
Bác tiểu đội trưởng lắc đầu: “Ôi, ít quá, Tiểu Lương, làm chút đồ ăn quá khó. Có đôi khi đợi hơn nửa đêm cũng không thấy cá cắn câu. Vì đào được một con giun làm mồi câu mà không biết là tôi đã đào bao nhiêu thảm cỏ lên. Còn nữa, mắt tôi không được tốt lắm, vừa đến đêm là phải sờ từng gốc rau dại…”
Tiểu Lương vội vàng nói: “Bác tiểu đội trưởng, sau này tôi giúp bác, tôi nhìn thấy được!”
Bác tiểu đội trưởng cười cười từ chối: “Không, không phải là chúng ta đã phân công xong xuôi rồi sao? Vả lại cậu bị bệnh cũng không nhẹ, không nghỉ ngơi cho tốt thì không trụ được đâu.”
Tiểu Lương nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nấc lên: “Bác tiểu đội trưởng, sao bác lại…”
Không phải nói là ăn rồi sao? Vậy tại sao bác lại ăn xương cá và cỏ chứ?
Tiểu Lương hiểu ra, đây là bác tiểu đội trưởng cố ý lừa bọn họ, căn bản là bác tiểu đội trưởng cũng chưa ăn gì, mà là nhường lại đồ ăn ngon nhất cho bọn họ.
“Tôi, tôi đã ăn lâu rồi. Thấy trong bát còn chưa hết… vứt đi thì tiếc lắm…”
Tiểu Lương đau khổ lắc đầu: “Không! Tôi biết hết rồi.”
Bác tiểu đội trưởng nhìn về phía sau lưng, kéo tay Tiểu Lương lại: “Nói nhỏ chút, Tiểu Lương.”
Ông ấy ôm lấy Tiểu Lương, chỉ vào nhóm chiến sĩ chuẩn bị nghỉ ngơi phía sau lưng: “Hai chúng ta là Đảng viên, nếu cậu biết thì cũng không thể nói cho người khác biết được.”
Đương nhiên là Tiểu Lương không đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế nữa, bác cũng phải yêu lấy bản thân mình chứ ạ!”
Bác tiểu đội trưởng an ủi: “Không sao, thân thể tôi vẫn rắn chắc lắm.”
Nói xong, ông ấy ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao một lúc lâu, trầm giọng nói: “Lúc chỉ đạo viên giao ba người các cậu cho tôi đã nói, trên đường đi, tôi là cấp trên, là bảo mẫu, là nhân viên cần vụ. Cho dù khổ sở hay mệt mỏi thì cũng phải đưa các cậu đến bãi cỏ. Tôi thấy lộ trình còn khoảng hai mươi ngày, hai mươi ngày này, vất vả đấy nhé! Thấy các cậu càng ngày càng tiều tụy, nếu như có chuyện gì không may, làm sao tôi có thể bàn giao lại với Đảng được?”
Tiểu Lương có chút tự trách mình, nếu như không phải là mình đổ bệnh, nếu như không phải là mình bị tụt lại phía sau thì mình đã có thể giúp đỡ được bác tiểu đội trưởng, chứ không phải là giống như bây giờ, còn phải để bác tiểu đội trưởng chăm sóc cho mình.
“Thế nhưng mà, dù sao thì bác cũng nên ăn chút gì cùng với chúng tôi chứ!”
Bác tiểu đội trưởng lắc đầu: “Ôi, ít quá, Tiểu Lương, làm chút đồ ăn quá khó. Có đôi khi đợi hơn nửa đêm cũng không thấy cá cắn câu. Vì đào được một con giun làm mồi câu mà không biết là tôi đã đào bao nhiêu thảm cỏ lên. Còn nữa, mắt tôi không được tốt lắm, vừa đến đêm là phải sờ từng gốc rau dại…”
Tiểu Lương vội vàng nói: “Bác tiểu đội trưởng, sau này tôi giúp bác, tôi nhìn thấy được!”
Bác tiểu đội trưởng cười cười từ chối: “Không, không phải là chúng ta đã phân công xong xuôi rồi sao? Vả lại cậu bị bệnh cũng không nhẹ, không nghỉ ngơi cho tốt thì không trụ được đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro