(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 45
Mâm Xôi
2024-08-31 00:16:53
Vương Phán Hoa đi vào phòng cũ của nhà mình, thấy Hứa Đại Mộc và mấy đứa con trai đang thu dọn quét tước khá sạch rồi, vì trong phòng cũng không có đồ đạc gì nhiều, nên dọn rất nhanh, cô nói:" Đại Mộc anh trải chiếu ra giúp em, em để Mễ Mễ lên cho con bé ngủ thoải mái hơn, mấy tháng nay chỉ ngủ trong giỏ tre tội nghiệp con"
" Mễ Mễ ngủ rồi sao, chắc lúc nãy đi đường nhìn hăng say quá, quên không ngủ giờ chắc là phải ngủ tới tối, em chờ anh chút anh trải nệm rơm sạch lên, Tiểu Văn con lấy miếng vải sạch trong giỏ lót lên một lần, không cỏ chọc vào tay em lại ngứa"
" Vâng ạ" Tiểu Văn nhẹ chân đi tới lấy miếng chăn mỏng thuần thục trải ra giường nhân tiện còn phủi phủi cho phẳng lại mới thôi
Mễ Mễ nằm lên giường thoải mái giang tay chân chữ đại, lại chép chép miệng vài cái sau đó ngủ tiếp, mấy người nhìn mà thấy đáng yêu quá, tranh nhau tới hôn một ngụm lên má, nếu không phải sợ con với em tỉnh lại chắc còn muốn nhéo má mấy cái nữa. Sau đó tự động nhẹ tay nhẹ chân hơn.
" Anh chúng ta bỏ hết bột ngô ra đi, để vào trong bếp chung, chắc còn tầm 5 cân nữa, của em còn 1 cân trong tay áo, anh 2 cân, với mấy đứa nhỏ 2 cân nữa, hạt ngô thì mình giữ lại để lúc nào hết sẽ để Mễ Mễ biến ra, hiện tại cũng không nên quá lỗ liễu quá." Vương Phán Hoa nhỏ giọng nói chuyện cùng chồng
" Uhm nghe em, cái này mình vẫn để mẹ quản lý đi, hiện tại khó khăn chúng ta không phân ra riêng, sau này thì tính tiếp"
" Vâng, ngày mai em hẹn với anh Đại Tráng, chị Văn Cầm đi vào núi tìm xem còn đồ gì ăn được không, em thấy trong thôn cũng rải rác có vài hộ về rồi, trông có vẻ không tốt lắm"
" Uhm" Hứa Đại Mộc buồn bã đáp, hàng xóm cùng thôn bao năm mỗi người đều vì đói bụng mà phải đi khắp nơi, đến khi tuyêt vọng lại trở về nhà.
Vương Phán Hoa mang 5 cân bột ngô tới phòng ba mẹ, thấy hai người cũng đang ngồi nghỉ ngơi:" Ba mẹ, hai người đang nghỉ ạ"
" Uhm Phán Hoa đấy à, Mễ Mễ chưa dậy à" Thấy con dâu thứ, bà nội Vương hỏi
" Vâng, con bé chắc ngủ tới tận tối cơ ạ"
" Mẹ đây là 5 cân bột ngô còn lại, con đưa mẹ giữ, cả nhà ăn tiết kiệm một chút cũng được ít ngày, ngày mai lại tiếp tục đi tìm rau dại trong núi xem"
" Được để mẹ giữ cho" Bà nội Vương cẩn thận cầm 5 cân bột ngô từ tron tay Vương Phán Hoa, nâng niu như báu vậy, đây là đồ ăn cứu đói của cả nhà, bà không cẩn thận sao được.
" Ba mẹ, mỗi ngày chúng ta nấu một nồi nếu tìm được rau dại thêm vào thì có thể duy trì được nửa tháng, bọn con sẽ cố gắng tìm kiếm trên núi"
" Uh, mẹ biết rồi, con về nghỉ ngơi đi, buổi tối không cần nấu gì, bánh nướng hôm trước vẫn còn chúng ta chỉ ăn thế thôi"
" Vâng nhà con còn đủ"
" À con nấu riêng cháo ngô cho Mễ Mễ đi, con bé cắn bánh ngô nhiều cũng không tốt"
" Không sao đâu mẹ ạ, Mễ mễ thích ăn bánh ngô hơn đó"
" Thế à, vậy tốt rồi"
" Mễ Mễ ngủ rồi sao, chắc lúc nãy đi đường nhìn hăng say quá, quên không ngủ giờ chắc là phải ngủ tới tối, em chờ anh chút anh trải nệm rơm sạch lên, Tiểu Văn con lấy miếng vải sạch trong giỏ lót lên một lần, không cỏ chọc vào tay em lại ngứa"
" Vâng ạ" Tiểu Văn nhẹ chân đi tới lấy miếng chăn mỏng thuần thục trải ra giường nhân tiện còn phủi phủi cho phẳng lại mới thôi
Mễ Mễ nằm lên giường thoải mái giang tay chân chữ đại, lại chép chép miệng vài cái sau đó ngủ tiếp, mấy người nhìn mà thấy đáng yêu quá, tranh nhau tới hôn một ngụm lên má, nếu không phải sợ con với em tỉnh lại chắc còn muốn nhéo má mấy cái nữa. Sau đó tự động nhẹ tay nhẹ chân hơn.
" Anh chúng ta bỏ hết bột ngô ra đi, để vào trong bếp chung, chắc còn tầm 5 cân nữa, của em còn 1 cân trong tay áo, anh 2 cân, với mấy đứa nhỏ 2 cân nữa, hạt ngô thì mình giữ lại để lúc nào hết sẽ để Mễ Mễ biến ra, hiện tại cũng không nên quá lỗ liễu quá." Vương Phán Hoa nhỏ giọng nói chuyện cùng chồng
" Uhm nghe em, cái này mình vẫn để mẹ quản lý đi, hiện tại khó khăn chúng ta không phân ra riêng, sau này thì tính tiếp"
" Vâng, ngày mai em hẹn với anh Đại Tráng, chị Văn Cầm đi vào núi tìm xem còn đồ gì ăn được không, em thấy trong thôn cũng rải rác có vài hộ về rồi, trông có vẻ không tốt lắm"
" Uhm" Hứa Đại Mộc buồn bã đáp, hàng xóm cùng thôn bao năm mỗi người đều vì đói bụng mà phải đi khắp nơi, đến khi tuyêt vọng lại trở về nhà.
Vương Phán Hoa mang 5 cân bột ngô tới phòng ba mẹ, thấy hai người cũng đang ngồi nghỉ ngơi:" Ba mẹ, hai người đang nghỉ ạ"
" Uhm Phán Hoa đấy à, Mễ Mễ chưa dậy à" Thấy con dâu thứ, bà nội Vương hỏi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vâng, con bé chắc ngủ tới tận tối cơ ạ"
" Mẹ đây là 5 cân bột ngô còn lại, con đưa mẹ giữ, cả nhà ăn tiết kiệm một chút cũng được ít ngày, ngày mai lại tiếp tục đi tìm rau dại trong núi xem"
" Được để mẹ giữ cho" Bà nội Vương cẩn thận cầm 5 cân bột ngô từ tron tay Vương Phán Hoa, nâng niu như báu vậy, đây là đồ ăn cứu đói của cả nhà, bà không cẩn thận sao được.
" Ba mẹ, mỗi ngày chúng ta nấu một nồi nếu tìm được rau dại thêm vào thì có thể duy trì được nửa tháng, bọn con sẽ cố gắng tìm kiếm trên núi"
" Uh, mẹ biết rồi, con về nghỉ ngơi đi, buổi tối không cần nấu gì, bánh nướng hôm trước vẫn còn chúng ta chỉ ăn thế thôi"
" Vâng nhà con còn đủ"
" À con nấu riêng cháo ngô cho Mễ Mễ đi, con bé cắn bánh ngô nhiều cũng không tốt"
" Không sao đâu mẹ ạ, Mễ mễ thích ăn bánh ngô hơn đó"
" Thế à, vậy tốt rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro