Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 21
2024-11-19 14:42:45
Buổi tối ở bệnh viện không tính là yên tĩnh, nửa đêm còn có sản phụ khó sinh được đưa đến, tiếng động rất lớn, là do tự sinh ở nhà nửa ngày không sinh được mới đưa đến bệnh viện gấp.
Sau khi bị đánh thức một lần, nửa đêm về sau Mục Miên ngủ không ngon giấc, cứ mơ màng màng, lúc nào cũng nằm mơ.
Lúc thì là kiếp trước của cô, lúc thì là kiếp này đan xen vào nhau, không gỡ ra được cũng không phân rõ được.
Cho đến khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Mục Miên còn mơ mơ màng màng không biết bây giờ là lúc nào.
Mục Phú Quý vốn đã chuẩn bị đi lò mổ, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của con gái, lập tức lo lắng đến gần, bàn tay to đặt lên trán con gái, lo lắng hỏi: “Lại sốt rồi à?”
Mục Miên hoàn hồn nhìn cha mình, lắc đầu: “Không sốt.”
Nói xong cô còn nở một nụ cười tươi rói.
Không phân rõ được thì thôi, cũng không cần phân rõ, dù sao thì sau này đây chính là nhà cô rồi, phải không?!
Lại ăn một bữa cơm ở nhà ăn bệnh viện, Liễu Song Thúy và Liễu Quế Chi chuẩn bị đưa con về nhà.
Mục Miên và Hứa Nhạc Nhạc, một đứa tám tuổi một đứa bảy tuổi, theo cách nói ở đây thì đứa trẻ ở tuổi này đã cứng chân rồi, giống như con bê con, năng lượng dồi dào, hồi phục cũng nhanh.
So sánh ra, thể chất của cậu bé trên giường bên kia không tốt bằng, sáng nay lại sốt, cũng có thể là do cậu bé bị kẻ buôn người cho uống nhiều thuốc. Vì thế cậu bé phải nằm viện thêm một ngày.
Nhìn cậu bé bé xíu ốm yếu, trông cũng rất đáng thương, tuy cậu bé không có ký ức bị Mục Miên kẹp nách chạy trốn khỏi ổ buôn người, nhưng cũng rất thích cô chị gái xinh đẹp này.
Thấy Mục Miên muốn đi, cậu bé còn níu lấy Mục Miên không cho đi.
Tuy Mục Miên là một đứa trẻ tám tuổi nhưng thực chất là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nghĩ đến nếu đứa trẻ này thật sự bị bắt cóc đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó chịu khổ, trong lòng cũng mềm nhũn, thuận thế dỗ dành cậu bé một lúc.
Mấy phút sau, khi bọn họ muốn đi thì lại gặp mẹ của cậu bé, trong tay bà ấy còn xách theo túi lớn túi nhỏ.
Tối qua Mục Miên mới biết mẹ của cậu bé họ Vương, không phải là công nhân bình thường của nhà máy dệt mà là kế toán, quản tiền.
Kế toán Vương vừa nói may mà đuổi kịp vừa đưa đồ cho Liễu Song Thúy, lại nói một tràng cảm ơn, đương nhiên lời này là nói với Mục Miên.
Không nói đến việc cô đánh cho kẻ buôn người tàn phế, chỉ nói đến lúc cô chạy còn mang theo con trai nhỏ nhà mình, lời cảm ơn này nên nói.
Hôm qua tâm trí bà ấy đều đặt trên người con, không nhắc đến những thứ này nhưng tối về nhà đã chuẩn bị rồi.
Lúc đầu đương nhiên là Liễu Song Thúy không nhận.
Sau đó Mục Miên được xem một màn kịch cọ xát ở cự ly gần, người này đẩy người kia cũng khá đặc sắc.
Mãi đến khi cô nghe thấy bà nội của cậu bé muốn cậu bé dập đầu với cô, lúc này người liên tục xua tay lại là Mục Miên, bàn tay nhỏ bé ấy suýt nữa thì vung thành tàn ảnh.
Thật là, dập đầu thìthật sự không cần!
Sau khi bị đánh thức một lần, nửa đêm về sau Mục Miên ngủ không ngon giấc, cứ mơ màng màng, lúc nào cũng nằm mơ.
Lúc thì là kiếp trước của cô, lúc thì là kiếp này đan xen vào nhau, không gỡ ra được cũng không phân rõ được.
Cho đến khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Mục Miên còn mơ mơ màng màng không biết bây giờ là lúc nào.
Mục Phú Quý vốn đã chuẩn bị đi lò mổ, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của con gái, lập tức lo lắng đến gần, bàn tay to đặt lên trán con gái, lo lắng hỏi: “Lại sốt rồi à?”
Mục Miên hoàn hồn nhìn cha mình, lắc đầu: “Không sốt.”
Nói xong cô còn nở một nụ cười tươi rói.
Không phân rõ được thì thôi, cũng không cần phân rõ, dù sao thì sau này đây chính là nhà cô rồi, phải không?!
Lại ăn một bữa cơm ở nhà ăn bệnh viện, Liễu Song Thúy và Liễu Quế Chi chuẩn bị đưa con về nhà.
Mục Miên và Hứa Nhạc Nhạc, một đứa tám tuổi một đứa bảy tuổi, theo cách nói ở đây thì đứa trẻ ở tuổi này đã cứng chân rồi, giống như con bê con, năng lượng dồi dào, hồi phục cũng nhanh.
So sánh ra, thể chất của cậu bé trên giường bên kia không tốt bằng, sáng nay lại sốt, cũng có thể là do cậu bé bị kẻ buôn người cho uống nhiều thuốc. Vì thế cậu bé phải nằm viện thêm một ngày.
Nhìn cậu bé bé xíu ốm yếu, trông cũng rất đáng thương, tuy cậu bé không có ký ức bị Mục Miên kẹp nách chạy trốn khỏi ổ buôn người, nhưng cũng rất thích cô chị gái xinh đẹp này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Mục Miên muốn đi, cậu bé còn níu lấy Mục Miên không cho đi.
Tuy Mục Miên là một đứa trẻ tám tuổi nhưng thực chất là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nghĩ đến nếu đứa trẻ này thật sự bị bắt cóc đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó chịu khổ, trong lòng cũng mềm nhũn, thuận thế dỗ dành cậu bé một lúc.
Mấy phút sau, khi bọn họ muốn đi thì lại gặp mẹ của cậu bé, trong tay bà ấy còn xách theo túi lớn túi nhỏ.
Tối qua Mục Miên mới biết mẹ của cậu bé họ Vương, không phải là công nhân bình thường của nhà máy dệt mà là kế toán, quản tiền.
Kế toán Vương vừa nói may mà đuổi kịp vừa đưa đồ cho Liễu Song Thúy, lại nói một tràng cảm ơn, đương nhiên lời này là nói với Mục Miên.
Không nói đến việc cô đánh cho kẻ buôn người tàn phế, chỉ nói đến lúc cô chạy còn mang theo con trai nhỏ nhà mình, lời cảm ơn này nên nói.
Hôm qua tâm trí bà ấy đều đặt trên người con, không nhắc đến những thứ này nhưng tối về nhà đã chuẩn bị rồi.
Lúc đầu đương nhiên là Liễu Song Thúy không nhận.
Sau đó Mục Miên được xem một màn kịch cọ xát ở cự ly gần, người này đẩy người kia cũng khá đặc sắc.
Mãi đến khi cô nghe thấy bà nội của cậu bé muốn cậu bé dập đầu với cô, lúc này người liên tục xua tay lại là Mục Miên, bàn tay nhỏ bé ấy suýt nữa thì vung thành tàn ảnh.
Thật là, dập đầu thìthật sự không cần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro