Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 22
2024-11-19 14:42:45
Cuối cùng, đương nhiên là Liễu Song Thúy nhận quà cảm ơn rồi kết thúc.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, bốn người hai lớn hai nhỏ cũng không đi dạo, dù sao cũng đang là thời kỳ nông vụ bận rộn, gieo hạt là việc quan trọng nhất hiện nay.
Con không sao rồi, hai người lớn đều vội vàng về nhà.
Mục Miên đi theo sau mẹ, vừa đi vừa nhìn, quan sát đường phố và những tòa nhà mang đậm dấu ấn thời đại.
Đối với người trong đại đội mà nói, người sống ở công xã đã được coi như người thành phố rồi.
Nhưng trên thực tế, công xã cũng toàn là màu xám xịt.
Công xã Hồng Tinh mà đại đội Thanh Phong của bọn họ trực thuộc là công xã lớn nhất huyện, phát triển tương đối tốt, thỉnh thoảng có thể thấy một hai người đi xe đạp qua.
Nhà Mục Miên không có xe đạp, xe bò cũng không có.
Tuy trong đại đội có trâu nhưng thời gian này trâu đều đang làm việc, không thể ra chở người được.
Thời buổi này, trâu bò là tài sản quý giá của đại đội, rất quý, không thể để trâu bò kiệt sức được.
Từ đại đội Thanh Phong đến công xã Hồng Tinh phải đi bộ hơn một tiếng, nên khi cả nhóm đến đầu thôn thì cũng đã gần trưa.
Mục Miên đã nhìn thấy nhà mình từ xa, trong ống khói có khói bốc lên, vừa nhìn là biết bà nội đang nấu cơm.
Nhà cô cách nhà đội trưởng khoảng năm mươi mét về phía sau, lúc này mọi người vẫn chưa tan làm, trên đường đi bọn họ cũng không gặp ai, chỉ thỉnh thoảng gặp vài đứa trẻ con.
Đến ngã ba đường, lúc mỗi người về nhà mình, Hứa Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Mục Miên: “Chị Miên Miên, chờ em ăn cơm xong em đến tìm chị chơi nhé, chúng ta đi hái nấm đi!”
Mục Miên còn chưa kịp nói gì thì Liễu Quế Chi đã sa sầm mặt: “Hái cái gì mà hái! Ở nhà ngoan ngoãn cho mẹ, không được lên núi nữa!”
Chuyện có kẻ buôn người đi qua trên núi thật sự đã dọa người dân đại đội Thanh Phong sợ chết khiếp, bây giờ nghĩ lại Liễu Quế Chi vẫn còn thấy sợ.
Hứa Nhạc Nhạc bĩu môi, không cam lòng.
Mục Miên cười cười: “Chúng ta có thể chơi ở nhà mà.”
Tuy đồng chí Liễu Song Thúy không nói gì nhưng cô đã nhìn ra ý giống hệt thím Quế Chi từ ánh mắt của mẹ mình.
Thật ra Mục Miên cũng không muốn chạy lên núi, bây giờ cô muốn xem ngôi nhà mà mình sẽ sống trong nhiều năm tới hơn, ký ức và tận mắt nhìn thấy vẫn khác nhau.
Hai mẹ con vừa đến cửa nhà thì thấy bà cụ đang cuốc đất ở vườn nhà.
Triệu Mai Hoa nghe thấy tiếng động lập tức nhìn sang, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên người cháu gái.
Mục Miên lập tức vỗ ngực: “Cháu khỏi rồi bà nội!”
Liễu Song Thúy bật cười, cũng nói với mẹ chồng: “Gần như khỏi hẳn rồi ạ, suốt đường đều là con bé tự đi về đấy, con bé Nhạc còn bắt Quế Chi cõng một đoạn, cũng làm Quế Chi mệt lắm.”
Cô bé bảy tuổi cũng khá nặng.
Triệu Mai Hoa yên tâm, nói những lời tương tự như Liễu Quế Chi: “Vẫn phải tẩm bổ, hai ngày nay đừng chạy ra ngoài nữa.”
Nói xong mới chú ý đến đồ trong tay Liễu Song Thúy: “Sao lại xách nhiều đồ về thế?”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, bốn người hai lớn hai nhỏ cũng không đi dạo, dù sao cũng đang là thời kỳ nông vụ bận rộn, gieo hạt là việc quan trọng nhất hiện nay.
Con không sao rồi, hai người lớn đều vội vàng về nhà.
Mục Miên đi theo sau mẹ, vừa đi vừa nhìn, quan sát đường phố và những tòa nhà mang đậm dấu ấn thời đại.
Đối với người trong đại đội mà nói, người sống ở công xã đã được coi như người thành phố rồi.
Nhưng trên thực tế, công xã cũng toàn là màu xám xịt.
Công xã Hồng Tinh mà đại đội Thanh Phong của bọn họ trực thuộc là công xã lớn nhất huyện, phát triển tương đối tốt, thỉnh thoảng có thể thấy một hai người đi xe đạp qua.
Nhà Mục Miên không có xe đạp, xe bò cũng không có.
Tuy trong đại đội có trâu nhưng thời gian này trâu đều đang làm việc, không thể ra chở người được.
Thời buổi này, trâu bò là tài sản quý giá của đại đội, rất quý, không thể để trâu bò kiệt sức được.
Từ đại đội Thanh Phong đến công xã Hồng Tinh phải đi bộ hơn một tiếng, nên khi cả nhóm đến đầu thôn thì cũng đã gần trưa.
Mục Miên đã nhìn thấy nhà mình từ xa, trong ống khói có khói bốc lên, vừa nhìn là biết bà nội đang nấu cơm.
Nhà cô cách nhà đội trưởng khoảng năm mươi mét về phía sau, lúc này mọi người vẫn chưa tan làm, trên đường đi bọn họ cũng không gặp ai, chỉ thỉnh thoảng gặp vài đứa trẻ con.
Đến ngã ba đường, lúc mỗi người về nhà mình, Hứa Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Mục Miên: “Chị Miên Miên, chờ em ăn cơm xong em đến tìm chị chơi nhé, chúng ta đi hái nấm đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Miên còn chưa kịp nói gì thì Liễu Quế Chi đã sa sầm mặt: “Hái cái gì mà hái! Ở nhà ngoan ngoãn cho mẹ, không được lên núi nữa!”
Chuyện có kẻ buôn người đi qua trên núi thật sự đã dọa người dân đại đội Thanh Phong sợ chết khiếp, bây giờ nghĩ lại Liễu Quế Chi vẫn còn thấy sợ.
Hứa Nhạc Nhạc bĩu môi, không cam lòng.
Mục Miên cười cười: “Chúng ta có thể chơi ở nhà mà.”
Tuy đồng chí Liễu Song Thúy không nói gì nhưng cô đã nhìn ra ý giống hệt thím Quế Chi từ ánh mắt của mẹ mình.
Thật ra Mục Miên cũng không muốn chạy lên núi, bây giờ cô muốn xem ngôi nhà mà mình sẽ sống trong nhiều năm tới hơn, ký ức và tận mắt nhìn thấy vẫn khác nhau.
Hai mẹ con vừa đến cửa nhà thì thấy bà cụ đang cuốc đất ở vườn nhà.
Triệu Mai Hoa nghe thấy tiếng động lập tức nhìn sang, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên người cháu gái.
Mục Miên lập tức vỗ ngực: “Cháu khỏi rồi bà nội!”
Liễu Song Thúy bật cười, cũng nói với mẹ chồng: “Gần như khỏi hẳn rồi ạ, suốt đường đều là con bé tự đi về đấy, con bé Nhạc còn bắt Quế Chi cõng một đoạn, cũng làm Quế Chi mệt lắm.”
Cô bé bảy tuổi cũng khá nặng.
Triệu Mai Hoa yên tâm, nói những lời tương tự như Liễu Quế Chi: “Vẫn phải tẩm bổ, hai ngày nay đừng chạy ra ngoài nữa.”
Nói xong mới chú ý đến đồ trong tay Liễu Song Thúy: “Sao lại xách nhiều đồ về thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro