Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 23
2024-11-19 14:42:45
Liễu Song Thúy vừa vào nhà để đồ vừa đáp: “Nhà cậu bé kia cho đấy ạ, không từ chối được, con cũng không biết là cái gì, chưa xem.”
Lúc mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, Mục Miên đã lẻn vào phòng mình một cách tự nhiên.
Thời buổi này ở nông thôn nhà nào cũng đông con, mọi người gần như đều chen chúc ngủ chung, phần lớn phải đến khi kết hôn mới có phòng riêng. Có nhà nghèo đến khi kết hôn cũng không có, chỉ có thể ngăn phòng cũ ra, chen chúc mà sống.
Nhà họ Mục hiển nhiên không có những phiền não này, con cái trong nhà không nhiều, điều kiện cũng tạm được.
Ngôi nhà này là được sửa lại vào năm ngoái, những năm trước đó, mọi người chỉ lo ăn no, cơm còn chẳng có mà ăn, chuyện nhà cửa đương nhiên phải để sau.
Trước kia Mục Miên ngủ chung với bà, năm ngoái sửa nhà mới sửa riêng cho cô một phòng.
Phòng cô ở cạnh phòng anh trai Mục Trác, không lớn lắm nhưng ngăn nắp gọn gàng, đầu giường còn có một cái rương gỗ do cha cô đóng, bên trong đựng một ít đồ chơi nhỏ và... một hào.
Không phải một tờ mà là mười tờ một xu.
Đều là tiền lì xì nhận được vào dịp lễ tết, có người thân thiết sẽ cho nhiều hơn một chút nhưng phần lớn đều bị đồng chí Liễu Song Thúy lấy đi, chỉ có mấy tờ một xu này là được giữ lại.
Mục Miên nhìn toàn bộ tài sản của mình: “...”
Cô thật là nghèo!
Trở về trước thời kỳ giải phóng rồi!
Liễu Song Thúy vào phòng gọi con gái ăn cơm, thắc mắc: “Làm gì đấy? Muốn mua kẹo à?”
Mục Miên lắc đầu: “Không mua, con chỉ xem còn không thôi.”
Liễu Song Thúy bật cười: “Ai mà vào lục rương của con được chứ? Mau cất đi, ra ăn cơm!”
Mục Miên nhảy xuống giường: “Dạ, con ra ngay.”
Bữa trưa chỉ có một ít bánh bao ngô, khoai lang, rau dại, gạo mì là thứ thi thoảng mới được ăn, chỉ vậy thôi cũng đã được coi là điều kiện khá rồi.
Dù sao cũng còn có Mục Phú Quý làm ở lò mổ, thỉnh thoảng có thể mang về một ít đồ thừa hoặc xương.
Có những nhà thật sự khó khăn, có lẽ chỉ có dịp tết hoặc mùa gặt mệt quá mới dám ăn một ít thịt.
Mục Miên bị ốm một trận, Triệu Mai Hoa lập tức hấp thêm cho cô một quả trứng. Bà cụ nấu ăn rất ngon, trứng hấp mềm mịn, không bị già cũng không bị lỏng.
Chỉ là Mục Miên thật sự không thể thoải mái ăn một mình, cô đút cho mẹ một thìa, cho bà một thìa, chia cho hai người xong cô mới ăn.
Ăn cơm xong còn một lúc nữa mới đến giờ làm việc, Mục Miên muốn giúp rửa bát nhưng bị bà đuổi sang xem mẹ cô dọn đồ.
Quà cảm ơn của nhà cậu bé kia có đến ba túi vải, một túi đựng một hộp sữa mạch nha và một ít bánh quy đường đỏ.
Hai túi còn lại, một túi đựng vải, có hai miếng lớn, mỗi miếng khoảng năm sáu thước, túi còn lại đựng hoa quả đóng hộp và một đôi giày trẻ em mới, vừa đúng cỡ chân Mục Miên.
Liễu Song Thúy tặc lưỡi: “Chắc là tốn không ít tiền đâu nhỉ?”
Chỉ riêng một hộp sữa mạch nha đã không rẻ, hợp tác xã cung tiêu còn thường xuyên hết hàng.
Triệu Mai Hoa lại khá bình tĩnh: “Người ta cho con bé Miên, cứ nhận lấy là được.”
Lúc mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, Mục Miên đã lẻn vào phòng mình một cách tự nhiên.
Thời buổi này ở nông thôn nhà nào cũng đông con, mọi người gần như đều chen chúc ngủ chung, phần lớn phải đến khi kết hôn mới có phòng riêng. Có nhà nghèo đến khi kết hôn cũng không có, chỉ có thể ngăn phòng cũ ra, chen chúc mà sống.
Nhà họ Mục hiển nhiên không có những phiền não này, con cái trong nhà không nhiều, điều kiện cũng tạm được.
Ngôi nhà này là được sửa lại vào năm ngoái, những năm trước đó, mọi người chỉ lo ăn no, cơm còn chẳng có mà ăn, chuyện nhà cửa đương nhiên phải để sau.
Trước kia Mục Miên ngủ chung với bà, năm ngoái sửa nhà mới sửa riêng cho cô một phòng.
Phòng cô ở cạnh phòng anh trai Mục Trác, không lớn lắm nhưng ngăn nắp gọn gàng, đầu giường còn có một cái rương gỗ do cha cô đóng, bên trong đựng một ít đồ chơi nhỏ và... một hào.
Không phải một tờ mà là mười tờ một xu.
Đều là tiền lì xì nhận được vào dịp lễ tết, có người thân thiết sẽ cho nhiều hơn một chút nhưng phần lớn đều bị đồng chí Liễu Song Thúy lấy đi, chỉ có mấy tờ một xu này là được giữ lại.
Mục Miên nhìn toàn bộ tài sản của mình: “...”
Cô thật là nghèo!
Trở về trước thời kỳ giải phóng rồi!
Liễu Song Thúy vào phòng gọi con gái ăn cơm, thắc mắc: “Làm gì đấy? Muốn mua kẹo à?”
Mục Miên lắc đầu: “Không mua, con chỉ xem còn không thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Song Thúy bật cười: “Ai mà vào lục rương của con được chứ? Mau cất đi, ra ăn cơm!”
Mục Miên nhảy xuống giường: “Dạ, con ra ngay.”
Bữa trưa chỉ có một ít bánh bao ngô, khoai lang, rau dại, gạo mì là thứ thi thoảng mới được ăn, chỉ vậy thôi cũng đã được coi là điều kiện khá rồi.
Dù sao cũng còn có Mục Phú Quý làm ở lò mổ, thỉnh thoảng có thể mang về một ít đồ thừa hoặc xương.
Có những nhà thật sự khó khăn, có lẽ chỉ có dịp tết hoặc mùa gặt mệt quá mới dám ăn một ít thịt.
Mục Miên bị ốm một trận, Triệu Mai Hoa lập tức hấp thêm cho cô một quả trứng. Bà cụ nấu ăn rất ngon, trứng hấp mềm mịn, không bị già cũng không bị lỏng.
Chỉ là Mục Miên thật sự không thể thoải mái ăn một mình, cô đút cho mẹ một thìa, cho bà một thìa, chia cho hai người xong cô mới ăn.
Ăn cơm xong còn một lúc nữa mới đến giờ làm việc, Mục Miên muốn giúp rửa bát nhưng bị bà đuổi sang xem mẹ cô dọn đồ.
Quà cảm ơn của nhà cậu bé kia có đến ba túi vải, một túi đựng một hộp sữa mạch nha và một ít bánh quy đường đỏ.
Hai túi còn lại, một túi đựng vải, có hai miếng lớn, mỗi miếng khoảng năm sáu thước, túi còn lại đựng hoa quả đóng hộp và một đôi giày trẻ em mới, vừa đúng cỡ chân Mục Miên.
Liễu Song Thúy tặc lưỡi: “Chắc là tốn không ít tiền đâu nhỉ?”
Chỉ riêng một hộp sữa mạch nha đã không rẻ, hợp tác xã cung tiêu còn thường xuyên hết hàng.
Triệu Mai Hoa lại khá bình tĩnh: “Người ta cho con bé Miên, cứ nhận lấy là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro