Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 36
2024-11-19 14:42:45
Vậy mà còn có rất nhiều nhà không nỡ ăn, toàn để dành mang ra công xã đổi tiền, một quả ba xu, ba quả là gần được một hào rồi.
Mục Miên nhẹ nhàng nhặt món quà từ thiên nhiên này lên, lại lấy rau dại che lại, trong lòng thầm cảm khái, vận may của cô cũng tốt thật đấy, xem ra hôm nay nên ra ngoài.
Cô vừa nghĩ xong chưa được năm phút thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động gì đó ở bụi cỏ ven sông, giống như có thứ gì đang đập nước.
Mục Miên quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Cô đã từ bỏ việc tìm ốc từ lâu rồi, tìm nửa ngày trời mà chỉ được một nhúm, xào lên thì phí mỡ lắm.
Lúc này Mục Miên chỉ chăm chăm hái rau dại, nên vô tình đi về phía chỗ nước sâu.
Chỗ cô đang đứng bây giờ thật ra cũng không tính là sâu lắm, người lớn mà xuống thì đứng thẳng lên cũng lộ ra cả vai nhưng trẻ con mà không biết bơi thì xuống đây là chết đuối chắc.
Cho nên chỗ này không có đứa trẻ nào, cách đó chừng mười mét cũng có mấy cô bé đang hái rau dại.
Mục Miên mặc kệ người khác, đi đến gần thì tò mò nhìn vào bên trong nhưng không thấy gì cả, tiếng động cũng biến mất.
Đúng lúc Mục Miên cho rằng mình nghe nhầm thì đám cỏ dại trước mặt cô lại động đậy, cùng lúc đó, tiếng động giống như tiếng đập nước lại vang lên.
Xác định mình không nghe nhầm, Mục Miên đặt liềm và giỏ xuống, cẩn thận tiến lại gần, bờ sông rất trơn, tuy cô biết bơi nhưng cũng không muốn rơi xuống nước vào trời này, ướt hết thì lạnh lắm.
Sau khi đã đứng vững, Mục Miên vạch đám cỏ dại rậm rạp ra, rồi nhìn thấy hai con cá to nằm dưới nước.
Mục Miên: “!!”
Hôm nay đúng là ngày lành nên xuất hành!
Thân cá bị một số dây leo quấn vào, rõ ràng là do vô tình bơi vào đây.
Rồi thì... Lúc đến thì ngon lành, kết quả không ra được nữa.
Món quà đến từ thiên nhiên, không ai lại khách sáo cả.
Mục Miên cũng không quan tâm đất bẩn, nằm sấp xuống, xắn tay áo lên rồi thò tay xuống nước.
Sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này khiến hai con cá bị mắc kẹt vùng vẫy dữ dội, nước bắn tung tóe vào mặt Mục Miên.
Cá hơi to, lại còn trơn tuồn tuột, thật sự có hơi khó bắt, chủ yếu là vì tay cô nhỏ, điểm tựa cũng nhỏ, lúc này thì sức khỏe có lớn cũng không dùng được. Món thịt ngon đến tay rồi mà để chạy mất thì tiếc chết.
Mục Miên sờ soạng hai cái rồi lại rụt tay về, tiện tay bứt mấy sợi dây leo, loại dây leo này rất chắc, dùng để buộc cá thì vừa khéo.
Sau khi đã chuẩn bị dây leo xong, Mục Miên thò hai tay xuống nước, thao tác nhanh thoăn thoắt, rồi một con cá đã bị trói chặt.
Sau khi đã chắc chắn con cá này không thể vùng ra được nữa, Mục Miên mới kéo đám rễ cỏ quấn vào cá ra, kéo xong thì nắm lấy dây leo kéo lên.
Bỗng nhiên bị lôi ra khỏi nước, con cá vùng vẫy mấy cái, Mục Miên ngồi dậy, buộc nó vào bên cạnh giỏ, không thể bỏ vào trong được, trong đó còn có trứng vịt trời.
Lúc Mục Miên đang bắt chước làm con cá thứ hai thì tiếng động bên này đã thu hút sự chú ý của một vài đứa trẻ.
Mục Miên nhẹ nhàng nhặt món quà từ thiên nhiên này lên, lại lấy rau dại che lại, trong lòng thầm cảm khái, vận may của cô cũng tốt thật đấy, xem ra hôm nay nên ra ngoài.
Cô vừa nghĩ xong chưa được năm phút thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng động gì đó ở bụi cỏ ven sông, giống như có thứ gì đang đập nước.
Mục Miên quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Cô đã từ bỏ việc tìm ốc từ lâu rồi, tìm nửa ngày trời mà chỉ được một nhúm, xào lên thì phí mỡ lắm.
Lúc này Mục Miên chỉ chăm chăm hái rau dại, nên vô tình đi về phía chỗ nước sâu.
Chỗ cô đang đứng bây giờ thật ra cũng không tính là sâu lắm, người lớn mà xuống thì đứng thẳng lên cũng lộ ra cả vai nhưng trẻ con mà không biết bơi thì xuống đây là chết đuối chắc.
Cho nên chỗ này không có đứa trẻ nào, cách đó chừng mười mét cũng có mấy cô bé đang hái rau dại.
Mục Miên mặc kệ người khác, đi đến gần thì tò mò nhìn vào bên trong nhưng không thấy gì cả, tiếng động cũng biến mất.
Đúng lúc Mục Miên cho rằng mình nghe nhầm thì đám cỏ dại trước mặt cô lại động đậy, cùng lúc đó, tiếng động giống như tiếng đập nước lại vang lên.
Xác định mình không nghe nhầm, Mục Miên đặt liềm và giỏ xuống, cẩn thận tiến lại gần, bờ sông rất trơn, tuy cô biết bơi nhưng cũng không muốn rơi xuống nước vào trời này, ướt hết thì lạnh lắm.
Sau khi đã đứng vững, Mục Miên vạch đám cỏ dại rậm rạp ra, rồi nhìn thấy hai con cá to nằm dưới nước.
Mục Miên: “!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay đúng là ngày lành nên xuất hành!
Thân cá bị một số dây leo quấn vào, rõ ràng là do vô tình bơi vào đây.
Rồi thì... Lúc đến thì ngon lành, kết quả không ra được nữa.
Món quà đến từ thiên nhiên, không ai lại khách sáo cả.
Mục Miên cũng không quan tâm đất bẩn, nằm sấp xuống, xắn tay áo lên rồi thò tay xuống nước.
Sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến này khiến hai con cá bị mắc kẹt vùng vẫy dữ dội, nước bắn tung tóe vào mặt Mục Miên.
Cá hơi to, lại còn trơn tuồn tuột, thật sự có hơi khó bắt, chủ yếu là vì tay cô nhỏ, điểm tựa cũng nhỏ, lúc này thì sức khỏe có lớn cũng không dùng được. Món thịt ngon đến tay rồi mà để chạy mất thì tiếc chết.
Mục Miên sờ soạng hai cái rồi lại rụt tay về, tiện tay bứt mấy sợi dây leo, loại dây leo này rất chắc, dùng để buộc cá thì vừa khéo.
Sau khi đã chuẩn bị dây leo xong, Mục Miên thò hai tay xuống nước, thao tác nhanh thoăn thoắt, rồi một con cá đã bị trói chặt.
Sau khi đã chắc chắn con cá này không thể vùng ra được nữa, Mục Miên mới kéo đám rễ cỏ quấn vào cá ra, kéo xong thì nắm lấy dây leo kéo lên.
Bỗng nhiên bị lôi ra khỏi nước, con cá vùng vẫy mấy cái, Mục Miên ngồi dậy, buộc nó vào bên cạnh giỏ, không thể bỏ vào trong được, trong đó còn có trứng vịt trời.
Lúc Mục Miên đang bắt chước làm con cá thứ hai thì tiếng động bên này đã thu hút sự chú ý của một vài đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro