Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 37
2024-11-19 14:42:45
Con cá thứ hai còn to hơn con thứ nhất, Mục Miên vừa kéo lên thì đã thấy mấy đứa trẻ quen thuộc đang chạy về phía này.
Đại Tráng vừa chạy vừa kêu: “Oa! Mục Miên, chị bắt được cá rồi!”
Thật ra Đại Tráng không hề to con mà gầy và đen nhưng giọng thì to thật, lại thêm đang phấn khích nữa, nên vừa cất tiếng là Mục Miên đã nhìn thấy bọn chúng từ lâu cũng phải giật mình.
Sau đó cũng không biết có phải vì bị tiếng kêu làm giật mình không mà con cá vùng vẫy còn mạnh hơn lúc nãy.
Sợi dây leo trong tay Mục Miên không cẩn thận đã bị đứt, con cá lớn kia hướng về phía tự do mà quẫy hai cái, tốc độ nhanh đến mức lúc Mục Miên kịp phản ứng thì chỉ cần con cá quẫy thêm một cái nữa là sẽ rơi xuống sông.
Mục Miên trợn tròn mắt, một cục thịt bự chảng thế kia mà!
Cô sốt ruột, nắm tay thành nắm đấm, nhanh chóng cúi người xuống rồi đấm tới, một cú đấm giáng thẳng vào đầu con cá.
Con cá vừa mới còn đang vùng vẫy về phía tự do bỗng nhiên tắt thở, đầu lõm hẳn xuống một mảng. Rất chi là an tường.
Mục Miên nhặt con cá lên, nhìn về phía đám Tiểu Tranh Tử, Đại Tráng đang chạy đến.
Đại Tráng vừa chạm phải ánh mắt cô thì phanh gấp, nhìn cái đầu cá lõm xuống còn đang chảy máu, vội vàng nói: “Em không đến cướp cá đâu!”
Nhìn em làm gì?! Thật sự không phải đâu!
Hu hu hu, chị gái này thật sự đáng sợ như mẹ cậu bé nói! Thế mà đánh nát cả đầu cá! Chắc chắn cũng có thể đánh nát đầu cậu bé!
Hu hu hu, đáng sợ quá!
Mục Miên: “...”
Vừa rồi là do Đại Tráng kêu, nên cô mới nhìn cậu bé. Lúc Đại Tráng dừng lại, Tiểu Tranh Tử và Hứa Nhạc Nhạc thì lại hớn hở chạy đến, vừa nhìn cá vừa nhìn xuống sông.
Tiểu Tranh Tử hào hứng: “Oa! Cá to thế! Chị, chị bắt được ở đâu thế?”
Hứa Nhạc Nhạc cũng có vẻ mặt tương tự: “Còn nữa không? Còn nữa không?”
Mục Miên xách hai con cá lên, chỉ vào chỗ vừa nãy, giải thích: “Tự chúng nó chui vào đám rễ cỏ rồi bị mắc kẹt, chị tóm được thôi.”
Một đám trẻ con lập tức xúm lại chỗ đó.
Đại Tráng bới bới đám cỏ dại: “Đúng là thế thật.”
Tiểu Tranh Tử cười ha ha: “Mấy con cá này ngốc thật đấy.”
Đại Tráng nhìn quanh quất: “Giá mà lại có thêm hai con cá ngốc nữa thì tốt.”
Tiểu Tranh Tử nhìn xuống mặt sông: “Trong sông chắc chắn có cá to.”
Mục Miên lập tức nhìn thằng em họ: “Em đừng có nghĩ đến chuyện xuống đấy nhé, nước lạnh thế này, dễ bị chuột rút lắm đấy.”
Lời này không chỉ nói với Tiểu Tranh Tử mà còn nói với cả những đứa trẻ khác nữa.
Tiểu Tranh Tử hừ hừ: “Em biết rồi! Em không xuống đâu, em chỉ tìm ở mép sông xem còn con cá ngốc nào không thôi.”
Không chỉ mình cậu bé tìm, mà mấy đứa khác cũng tìm. Đã từng có đứa trẻ bị chết đuối, nên chẳng ai dám xuống sông cả.
Mục Miên cũng không quan tâm chỗ khác còn cá không, con cá vừa bắt được còn sống, cô định mang về trước đã. Con chết thì không thể thả, con sống có thể nuôi thêm hai ngày rồi ăn.
Sợ cá chết khô, Mục Miên còn lấy lá gói một ít nước, một tay xách cá, một tay xách giỏ đi về nhà. Vẫn chưa đến giờ tan làm, nên trên đường cũng không gặp người lớn nào.
Đại Tráng vừa chạy vừa kêu: “Oa! Mục Miên, chị bắt được cá rồi!”
Thật ra Đại Tráng không hề to con mà gầy và đen nhưng giọng thì to thật, lại thêm đang phấn khích nữa, nên vừa cất tiếng là Mục Miên đã nhìn thấy bọn chúng từ lâu cũng phải giật mình.
Sau đó cũng không biết có phải vì bị tiếng kêu làm giật mình không mà con cá vùng vẫy còn mạnh hơn lúc nãy.
Sợi dây leo trong tay Mục Miên không cẩn thận đã bị đứt, con cá lớn kia hướng về phía tự do mà quẫy hai cái, tốc độ nhanh đến mức lúc Mục Miên kịp phản ứng thì chỉ cần con cá quẫy thêm một cái nữa là sẽ rơi xuống sông.
Mục Miên trợn tròn mắt, một cục thịt bự chảng thế kia mà!
Cô sốt ruột, nắm tay thành nắm đấm, nhanh chóng cúi người xuống rồi đấm tới, một cú đấm giáng thẳng vào đầu con cá.
Con cá vừa mới còn đang vùng vẫy về phía tự do bỗng nhiên tắt thở, đầu lõm hẳn xuống một mảng. Rất chi là an tường.
Mục Miên nhặt con cá lên, nhìn về phía đám Tiểu Tranh Tử, Đại Tráng đang chạy đến.
Đại Tráng vừa chạm phải ánh mắt cô thì phanh gấp, nhìn cái đầu cá lõm xuống còn đang chảy máu, vội vàng nói: “Em không đến cướp cá đâu!”
Nhìn em làm gì?! Thật sự không phải đâu!
Hu hu hu, chị gái này thật sự đáng sợ như mẹ cậu bé nói! Thế mà đánh nát cả đầu cá! Chắc chắn cũng có thể đánh nát đầu cậu bé!
Hu hu hu, đáng sợ quá!
Mục Miên: “...”
Vừa rồi là do Đại Tráng kêu, nên cô mới nhìn cậu bé. Lúc Đại Tráng dừng lại, Tiểu Tranh Tử và Hứa Nhạc Nhạc thì lại hớn hở chạy đến, vừa nhìn cá vừa nhìn xuống sông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Tranh Tử hào hứng: “Oa! Cá to thế! Chị, chị bắt được ở đâu thế?”
Hứa Nhạc Nhạc cũng có vẻ mặt tương tự: “Còn nữa không? Còn nữa không?”
Mục Miên xách hai con cá lên, chỉ vào chỗ vừa nãy, giải thích: “Tự chúng nó chui vào đám rễ cỏ rồi bị mắc kẹt, chị tóm được thôi.”
Một đám trẻ con lập tức xúm lại chỗ đó.
Đại Tráng bới bới đám cỏ dại: “Đúng là thế thật.”
Tiểu Tranh Tử cười ha ha: “Mấy con cá này ngốc thật đấy.”
Đại Tráng nhìn quanh quất: “Giá mà lại có thêm hai con cá ngốc nữa thì tốt.”
Tiểu Tranh Tử nhìn xuống mặt sông: “Trong sông chắc chắn có cá to.”
Mục Miên lập tức nhìn thằng em họ: “Em đừng có nghĩ đến chuyện xuống đấy nhé, nước lạnh thế này, dễ bị chuột rút lắm đấy.”
Lời này không chỉ nói với Tiểu Tranh Tử mà còn nói với cả những đứa trẻ khác nữa.
Tiểu Tranh Tử hừ hừ: “Em biết rồi! Em không xuống đâu, em chỉ tìm ở mép sông xem còn con cá ngốc nào không thôi.”
Không chỉ mình cậu bé tìm, mà mấy đứa khác cũng tìm. Đã từng có đứa trẻ bị chết đuối, nên chẳng ai dám xuống sông cả.
Mục Miên cũng không quan tâm chỗ khác còn cá không, con cá vừa bắt được còn sống, cô định mang về trước đã. Con chết thì không thể thả, con sống có thể nuôi thêm hai ngày rồi ăn.
Sợ cá chết khô, Mục Miên còn lấy lá gói một ít nước, một tay xách cá, một tay xách giỏ đi về nhà. Vẫn chưa đến giờ tan làm, nên trên đường cũng không gặp người lớn nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro