Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể

Chương 38

2024-11-19 14:42:45

Về đến nhà, bà cụ lại đang làm ở mảnh đất của nhà mình, chỗ nào trống là lại đem trồng cây vào, đất đai thật sự chẳng được ngơi nghỉ lúc nào.

Thấy cháu gái về, Triệu Mai Hoa vốn chỉ liếc nhìn qua nhưng nhìn kỹ thì lại ồ lên một tiếng: “Ở đâu ra thế?!”

Vừa nói vừa nhìn cháu gái từ đầu đến chân, người khô cong, vậy là không xuống sông rồi.

Mục Miên biết bà nội đang nghĩ gì, nên giải thích qua một lượt. Ánh mắt bà cụ nhìn con cá cũng giống như mấy đứa trẻ lúc nãy, vậy mà lại có con cá ngốc như thế.

Nhưng mà...

“Cũng là do cháu may mắn đấy.”

Triệu Mai Hoa cảm khái.

Cá có ngốc đến mấy nhưng nếu không ai nhìn thấy thì nó vẫn cứ ở đấy thôi. Mục Miên cười hề hề, vận may của cô lúc nào cũng tốt mà!

Mục Miên đặt giỏ xuống, nhìn về phía chum nước: “Bà ơi, tối nay chúng ta ăn con cá chết này nhé? Con cá sống thì nuôi thêm hai ngày nữa rồi ăn!”

Triệu Mai Hoa đi tìm cho cháu gái một cái chậu: “Được, cháu bắt được thì cháu quyết định.”

Con cá hấp hối vì thiếu nước được cho vào chậu thì vùng vẫy hai cái rồi lại khỏe lại, Mục Miên xách giỏ lên, lấy đám rau dại ra cho bà nội xem: “Bà ơi, còn có cả trứng vịt trời nữa này, chúng ta mỗi người hai quả nhé!”

Triệu Mai Hoa nghe vậy thì nhìn sang.

Tròn xoe, nhỏ hơn trứng gà một chút, nhìn qua thì có khoảng sáu bảy quả.

Triệu Mai Hoa mỉm cười, xoa đầu cháu gái: “Đúng là như cha cháu nói, cháu là đứa có phúc đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mục Miên cười ngọt ngào: “Sau này cháu sẽ cho bà hưởng phúc ạ!”

Triệu Mai Hoa cười ra tiếng: “Được, vậy bà sẽ chờ, cá này cháu muốn ăn thế nào?”

Mục Miên nghĩ nghĩ: “Nấu canh đi, buổi tối đưa cho thím út một bát.”

Chú út của cô tuy nhìn hơi nghịch ngợm nhưng bình thường vẫn đối xử rất tốt với những đứa cháu trai cháu gái này, nhất là lúc ông ấy còn chưa có Tiểu Tranh Tử, có thứ gì tốt đều sẽ chia cho mấy đứa nhỏ một chút.

Trong trí nhớ, cô được chia nhiều nhất, lúc không đủ chia đồ, chú út luôn nói “Chỉ có mình cháu có thôi, đừng nói cho chị Cả chị Hai cháu nhé”.

Hai con cá ba gia đình cũng không đủ chia, thím út của cô còn đang ở cữ, có thể bổ sung một chút là tốt, nuôi hai đứa trẻ bú cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chạng vạng tối, Mục Phú Quý từ lò mổ trở về vừa nhìn thấy hai con cá, kích động đến mức cho con gái mình một cái ôm yêu thương lên cao: “Không hổ là con gái của cha! Thật lợi hại!”

Mục Miên bị nhấc lên cách mặt đất hai mét: “!!”

Cứu mạng! Cô sợ độ cao quá!

Mục Miên thét chói tai: “A a a cha! Cha thả con xuống!”

Mục Phú Quý: “Ha ha, yên tâm, không ngã được.”

Bưng một chậu nước nóng ra, Liễu Song Thúy đặt chậu xuống, vỗ một cái vào lưng chồng mình: “Làm gì vậy?! Rửa cũng chưa rửa, người toàn mùi, đừng làm bẩn con gái!”

Mục Phú Quý “Hít” một tiếng thật lớn, lại nhỏ giọng lầm bầm hai câu, lúc này mới buông con gái xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể

Số ký tự: 0