[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 21
2024-11-20 09:31:26
Bên này, ba đứa nhỏ cũng nóng như lửa đốt, mong ngóng mỏi mòn mà chẳng thấy mẹ kế hỏi han gì. Thế là hai bên rơi vào thế bí, mặt đối mặt mà cứ như... gà mắc tóc vậy!
Cuối cùng, Thế Hạ nóng máu nhất bọn, nó không chịu nổi cái bầu không khí bí bách ấy nữa, thế là trong bữa cơm trưa ngày thứ năm, thằng bé bỗng dưng đứng bật dậy: "Dì ơi, dì... có muốn hỏi gì tụi con không ạ?"
"Hả?" Tôn Cẩn ngơ ngác, quay sang nhìn hai đứa nhỏ còn lại. Thấy hai đứa mặt mày lo lắng bất an, lúc ấy cô mới vỡ lẽ.
Chắc chắn là do cô thể hiện quá lộ liễu khiến ba đứa nhóc lanh lợi này phát hiện ra điều gì rồi!
Tôn Cẩn thở dài não nề, thầm nghĩ đã đến nước này rồi, chi bằng cứ thẳng thắn với nhau: "Dì... dì cũng có nhiều chuyện muốn hỏi các con lắm. Cái đó... tất cả những thứ chúng ta đã ăn... đều là từ đâu mà có thế?"
Nghe được câu hỏi này, mặt Thế Hạ sáng rực như vừa bắt được vàng. Xem chừng nó đã chờ câu này từ lâu lắm rồi. Thằng bé cuống quýt buột miệng: "Là... là mẹ ruột của tụi con cho ạ!"
Câu nói không đầu không đuôi của Thế Hạ khiến Tôn Cẩn càng thêm hoang mang.
Ban đầu, cô cứ nghĩ hay là trước khi mất, mẹ chúng có dặn dò, để lại cho mấy đứa ăn dần. Nhưng nghĩ lại, mẹ chúng mất cũng lâu rồi, đồ ăn thức uống để lâu như thế thì chẳng phải hỏng hết rồi sao?
Tôn Cẩn càng thêm bối rối, liền thấy Thế Xuân lên tiếng giải thích: "Là... mẹ con hiện hồn về, gửi đồ ăn xuống cho tụi con ạ..."
Nghe đến đây, Tôn Cẩn như sét đánh ngang tai, buột miệng phản bác: "Làm sao có thể như thế được?!"
Nhưng nghĩ lại, chính cô cũng có thể xuyên không vào quyển tiểu thuyết đã đọc ở kiếp trước, vậy thì chuyện mẹ ruột của mấy đứa nhỏ hiện hồn về cho đồ ăn thức uống thì có gì là lạ?
Dù trong lòng vẫn còn hoang mang tột độ, nhưng trước vẻ mặt lo lắng của ba đứa nhỏ, trực giác mách bảo Tôn Cẩn rằng mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Tuy thời gian với lũ trẻ chưa lâu, nhưng tính cách từng đứa rất rõ ràng, cô cũng phần nào nắm bắt được.
Thế Xuân thì điềm đạm, chững chạc, thoạt nhìn đã thấy tướng... lãnh đạo.
Còn Thế Hạ thì tính tình bộp chộp, lại hay quên trước quên sau, nói chung là chưa được cái nết nào ra hồn.
Về phần Thế Thu, tuy ít nói, lạnh lùng, nhưng nó rất thương hai anh mình, cũng rất nghe lời.
Còn về phần Thế Đông,...thằng bé ngây thơ chưa biết gì, tạm thời chưa bàn tới.
Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự Thế Hạ nói thật, trước phản ứng gay gắt của mình, chắc chắn nó phải giận dữ, thậm chí nổi trận lôi đình chứ không thể nào rụt rè, bồn chồn như thế. Rõ ràng là trong lòng có quỷ!
Cảm thấy chuyện này có uẩn khúc, nhưng trước mắt vẫn là phải dỗ dành lũ trẻ trước đã.
Nghĩ vậy, Tôn Cẩn liền cười gượng gạo: "Thì ra là vậy..." Cô giả vờ kinh ngạc.
"Đúng...đúng rồi ạ, ban đầu tụi con cũng không ngờ...Nhưng mà...nhưng mà đúng thật là mẹ của tụi con, mẹ...mẹ đã...hiện hồn ạ!" Thế Hạ vội vàng tiếp lời.
Hình như là muốn tăng thêm sức thuyết phục cho câu chuyện của mình, thằng bé hét to đến mức sắp sửa xuyên thủng màng nhĩ Tôn Cẩn rồi.
Cuối cùng, Thế Hạ nóng máu nhất bọn, nó không chịu nổi cái bầu không khí bí bách ấy nữa, thế là trong bữa cơm trưa ngày thứ năm, thằng bé bỗng dưng đứng bật dậy: "Dì ơi, dì... có muốn hỏi gì tụi con không ạ?"
"Hả?" Tôn Cẩn ngơ ngác, quay sang nhìn hai đứa nhỏ còn lại. Thấy hai đứa mặt mày lo lắng bất an, lúc ấy cô mới vỡ lẽ.
Chắc chắn là do cô thể hiện quá lộ liễu khiến ba đứa nhóc lanh lợi này phát hiện ra điều gì rồi!
Tôn Cẩn thở dài não nề, thầm nghĩ đã đến nước này rồi, chi bằng cứ thẳng thắn với nhau: "Dì... dì cũng có nhiều chuyện muốn hỏi các con lắm. Cái đó... tất cả những thứ chúng ta đã ăn... đều là từ đâu mà có thế?"
Nghe được câu hỏi này, mặt Thế Hạ sáng rực như vừa bắt được vàng. Xem chừng nó đã chờ câu này từ lâu lắm rồi. Thằng bé cuống quýt buột miệng: "Là... là mẹ ruột của tụi con cho ạ!"
Câu nói không đầu không đuôi của Thế Hạ khiến Tôn Cẩn càng thêm hoang mang.
Ban đầu, cô cứ nghĩ hay là trước khi mất, mẹ chúng có dặn dò, để lại cho mấy đứa ăn dần. Nhưng nghĩ lại, mẹ chúng mất cũng lâu rồi, đồ ăn thức uống để lâu như thế thì chẳng phải hỏng hết rồi sao?
Tôn Cẩn càng thêm bối rối, liền thấy Thế Xuân lên tiếng giải thích: "Là... mẹ con hiện hồn về, gửi đồ ăn xuống cho tụi con ạ..."
Nghe đến đây, Tôn Cẩn như sét đánh ngang tai, buột miệng phản bác: "Làm sao có thể như thế được?!"
Nhưng nghĩ lại, chính cô cũng có thể xuyên không vào quyển tiểu thuyết đã đọc ở kiếp trước, vậy thì chuyện mẹ ruột của mấy đứa nhỏ hiện hồn về cho đồ ăn thức uống thì có gì là lạ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù trong lòng vẫn còn hoang mang tột độ, nhưng trước vẻ mặt lo lắng của ba đứa nhỏ, trực giác mách bảo Tôn Cẩn rằng mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Tuy thời gian với lũ trẻ chưa lâu, nhưng tính cách từng đứa rất rõ ràng, cô cũng phần nào nắm bắt được.
Thế Xuân thì điềm đạm, chững chạc, thoạt nhìn đã thấy tướng... lãnh đạo.
Còn Thế Hạ thì tính tình bộp chộp, lại hay quên trước quên sau, nói chung là chưa được cái nết nào ra hồn.
Về phần Thế Thu, tuy ít nói, lạnh lùng, nhưng nó rất thương hai anh mình, cũng rất nghe lời.
Còn về phần Thế Đông,...thằng bé ngây thơ chưa biết gì, tạm thời chưa bàn tới.
Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự Thế Hạ nói thật, trước phản ứng gay gắt của mình, chắc chắn nó phải giận dữ, thậm chí nổi trận lôi đình chứ không thể nào rụt rè, bồn chồn như thế. Rõ ràng là trong lòng có quỷ!
Cảm thấy chuyện này có uẩn khúc, nhưng trước mắt vẫn là phải dỗ dành lũ trẻ trước đã.
Nghĩ vậy, Tôn Cẩn liền cười gượng gạo: "Thì ra là vậy..." Cô giả vờ kinh ngạc.
"Đúng...đúng rồi ạ, ban đầu tụi con cũng không ngờ...Nhưng mà...nhưng mà đúng thật là mẹ của tụi con, mẹ...mẹ đã...hiện hồn ạ!" Thế Hạ vội vàng tiếp lời.
Hình như là muốn tăng thêm sức thuyết phục cho câu chuyện của mình, thằng bé hét to đến mức sắp sửa xuyên thủng màng nhĩ Tôn Cẩn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro