[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 22
2024-11-20 09:31:26
Cô nghĩ thầm, cứ cái đà này, chẳng mấy chốc mà hàng xóm láng giềng kéo đến hóng chuyện hết.
Do được xây dựng sau nên nhà của họ khá là... hẻo lánh, nằm khuất nẻo trong làng, hai bên cũng chẳng có ai ở cả. Dù khoảng cách khá xa, nhưng với âm lượng khủng bố của Thế Hạ lúc này, thì e là... tai ai nấy cũng sắp ù đặc hết rồi.
Cô phẩy tay: "Thôi thôi, im cho rồi! Con muốn lát nữa cả cái làng này chạy ra xem kịch hay sao?"
Nghe Tôn Cẩn phán một câu xanh rờn "Dì tin, được chưa? Mẹ các con đúng là có tài, bay lên tiên rồi mà vẫn lo lắng cho con cái thế này.”
Thế Hạ mới chịu ngậm mồm, nhưng trong lòng vẫn làu bàu: "Giờ thì biết mẹ bọn này bá đạo chưa!"
Chuyện coi như tạm thời bị ém xuống, nhưng trong lòng Tôn Cẩn vẫn thấy không yên tâm. Cô bắt đầu hành nghề áp tai vào tường nghe lén, thỉnh thoảng lại bị tóm tại trận một cách khó hiểu.
Cô cũng chẳng hiểu sao mình giấu kỹ thế mà mấy đứa nhỏ vẫn tóm được.
Nửa đêm nửa hôm, mặt mày bối rối, cô ấp a ấp úng: “Dì... dì chỉ ra ngoài... đi nhà vệ sinh thôi." Rồi lủi thủi quay về phòng.
May mắn là có một lần, cô đã không bị phát hiện, lại còn nghe được một chuyện động trời.
Đó là... ba đứa nhỏ nhà cô, mỗi đứa đều có một cái hệ thống! Toàn bộ số đồ kia, là hệ thống cho chúng nó!
Sau khi biết chuyện động trời này, đầu Tôn Cẩn ong ong, loạng choạng quay về phòng.
Ngồi trên giường, cô vắt óc suy nghĩ, cuối cùng lòng dạ tràn ngập sự ghen tị: Trời đất ơi! Cô đây xuyên không đến cái xó xỉnh này, một cái móng tay vàng cũng không có. Thế mà ba đứa con riêng này mỗi đứa một cái hệ thống, như thể đi mua sỉ được khuyến mãi vậy!
Tôn Cẩn tức tối nghĩ ngợi mãi, cuối cùng thở dài một hơi. Đành chịu vậy, ông thần hệ thống đã không muốn cho cô, cô có cậy cũng bằng thừa. Giờ thì chỉ còn nước bám lấy mấy cái đùi bé nhỏ này, ăn ké của con, may ra mới no cái bụng trong cái thời buổi đói kém này.
Thôi thì... cho xin ít giấy vệ sinh cũng được! Giấy cuộn, giấy vuông, loại nào cũng được hết á, chứ cái loại giấy thô ráp ở đây cọ xát hoài, mông muốn nát ra rồi!
Như đáp lại lời cầu nguyện của Tôn Cẩn, sáng hôm sau, Thế Hạ lén lút đưa cho cô một cuộn giấy trắng tinh, còn dặn dò: "Dì dùng tiết kiệm đấy nhé! Đây là quà mẹ trên trời gửi xuống. Mẹ bảo mấy ông thần tiên cũng dùng loại giấy này đấy!"
Nhận lấy cuộn giấy, Tôn Cẩn mém chút nữa thì bật cười. Mấy đứa nhỏ cứ thích lấy cái mác "mẹ" ra để ngụy trang cho cái hệ thống.
Cô biết thừa nhưng cũng đâu thể tự vạch trần đừng có lừa nữa, cô biết tỏng hết rồi nhé!
Được thôi, diễn tiếp nào. Cô mỉm cười đầy chân thành, rối rít cảm ơn cu cậu.
Và cả hệ thống của thằng bé nữa.
Dĩ nhiên, lời cảm ơn đó là nói trong bụng. Mấy đứa nhỏ không tin tưởng cô, không muốn nói ra cũng chẳng trách chúng được.
Biết đâu chúng nó ngây thơ, gặp ai cũng khoe khoang là mình được hệ thống buff, đến lúc đó còn cái nịt chứ đừng nói là đồ ngon.
Do được xây dựng sau nên nhà của họ khá là... hẻo lánh, nằm khuất nẻo trong làng, hai bên cũng chẳng có ai ở cả. Dù khoảng cách khá xa, nhưng với âm lượng khủng bố của Thế Hạ lúc này, thì e là... tai ai nấy cũng sắp ù đặc hết rồi.
Cô phẩy tay: "Thôi thôi, im cho rồi! Con muốn lát nữa cả cái làng này chạy ra xem kịch hay sao?"
Nghe Tôn Cẩn phán một câu xanh rờn "Dì tin, được chưa? Mẹ các con đúng là có tài, bay lên tiên rồi mà vẫn lo lắng cho con cái thế này.”
Thế Hạ mới chịu ngậm mồm, nhưng trong lòng vẫn làu bàu: "Giờ thì biết mẹ bọn này bá đạo chưa!"
Chuyện coi như tạm thời bị ém xuống, nhưng trong lòng Tôn Cẩn vẫn thấy không yên tâm. Cô bắt đầu hành nghề áp tai vào tường nghe lén, thỉnh thoảng lại bị tóm tại trận một cách khó hiểu.
Cô cũng chẳng hiểu sao mình giấu kỹ thế mà mấy đứa nhỏ vẫn tóm được.
Nửa đêm nửa hôm, mặt mày bối rối, cô ấp a ấp úng: “Dì... dì chỉ ra ngoài... đi nhà vệ sinh thôi." Rồi lủi thủi quay về phòng.
May mắn là có một lần, cô đã không bị phát hiện, lại còn nghe được một chuyện động trời.
Đó là... ba đứa nhỏ nhà cô, mỗi đứa đều có một cái hệ thống! Toàn bộ số đồ kia, là hệ thống cho chúng nó!
Sau khi biết chuyện động trời này, đầu Tôn Cẩn ong ong, loạng choạng quay về phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi trên giường, cô vắt óc suy nghĩ, cuối cùng lòng dạ tràn ngập sự ghen tị: Trời đất ơi! Cô đây xuyên không đến cái xó xỉnh này, một cái móng tay vàng cũng không có. Thế mà ba đứa con riêng này mỗi đứa một cái hệ thống, như thể đi mua sỉ được khuyến mãi vậy!
Tôn Cẩn tức tối nghĩ ngợi mãi, cuối cùng thở dài một hơi. Đành chịu vậy, ông thần hệ thống đã không muốn cho cô, cô có cậy cũng bằng thừa. Giờ thì chỉ còn nước bám lấy mấy cái đùi bé nhỏ này, ăn ké của con, may ra mới no cái bụng trong cái thời buổi đói kém này.
Thôi thì... cho xin ít giấy vệ sinh cũng được! Giấy cuộn, giấy vuông, loại nào cũng được hết á, chứ cái loại giấy thô ráp ở đây cọ xát hoài, mông muốn nát ra rồi!
Như đáp lại lời cầu nguyện của Tôn Cẩn, sáng hôm sau, Thế Hạ lén lút đưa cho cô một cuộn giấy trắng tinh, còn dặn dò: "Dì dùng tiết kiệm đấy nhé! Đây là quà mẹ trên trời gửi xuống. Mẹ bảo mấy ông thần tiên cũng dùng loại giấy này đấy!"
Nhận lấy cuộn giấy, Tôn Cẩn mém chút nữa thì bật cười. Mấy đứa nhỏ cứ thích lấy cái mác "mẹ" ra để ngụy trang cho cái hệ thống.
Cô biết thừa nhưng cũng đâu thể tự vạch trần đừng có lừa nữa, cô biết tỏng hết rồi nhé!
Được thôi, diễn tiếp nào. Cô mỉm cười đầy chân thành, rối rít cảm ơn cu cậu.
Và cả hệ thống của thằng bé nữa.
Dĩ nhiên, lời cảm ơn đó là nói trong bụng. Mấy đứa nhỏ không tin tưởng cô, không muốn nói ra cũng chẳng trách chúng được.
Biết đâu chúng nó ngây thơ, gặp ai cũng khoe khoang là mình được hệ thống buff, đến lúc đó còn cái nịt chứ đừng nói là đồ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro