[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 23
2024-11-20 09:31:26
Tốt nhất là cứ nghi ngờ hết thảy như bây giờ. Ai hỏi gì cũng không nói, vừa bảo vệ bản thân vừa bảo vệ được hệ thống.
Đôi lúc Tôn Cẩn thấy lạ, sao nhà này đứa nào cũng có hệ thống riêng, chỉ trừ bé út là không thấy tăm hơi đâu.
Mãi đến một ngày, chứng kiến cảnh tượng thằng bé tập bò, bất ngờ túm được một chú chim sẻ rồi ngơ ngác dí đến trước mặt cô thì cô mới chợt nhận ra: A ha, năng lực của bé út nhà ta có lẽ là "Thu Hút Động Vật Level Max" hoặc là "Nghe Hiểu Tiếng Lòng Muông Thú" gì đó!
Nói chung là, cũng đỉnh của chóp!
Vậy là Tôn Cẩn tiếp tục sống giả ngốc với lũ trẻ được năm sáu ngày thì nghe thấy loa phát thanh của làng réo tên cô oang oang, yêu cầu đến văn phòng một chuyến.
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tôn Cẩn đậy cái xoong lúc này kiêm luôn vai trò ca chứa nước lại, đội nắng gắt gỏng đi một mạch đến trụ sở của làng.
Gọi là trụ sở cho oai vậy thôi, thực ra nó chỉ là một căn nhà xập xệ, kê ba cái bàn với mấy cái ghế ọp ẹp. Đã gọi là văn phòng mà giờ này vắng tanh như chùa Bà Đanh, ai nấy đều đã ra đồng làm việc hết rồi, chỉ còn mỗi một người trực.
Vắt óc lục lại trí nhớ, Tôn Cẩn mới nhớ ra đây là ông Lý kế toán.
"Ồ, cô Tôn đến rồi đấy à! Đây, thư của cậu Trình Văn Dật gửi về này."
Ông Lý cười cười, đẩy gọng kính trên sống mũi. Trông ông ta có vẻ tri thức là thế, nhưng ánh mắt nhìn cô lại khiến cô khó chịu vô cùng.
Cái kiểu ánh nhìn săm soi, đánh giá từ đầu đến chân, giống hệt như đang chọn lựa một món hàng vậy.
Nụ cười trên mặt Tôn Cẩn nhạt đi một chút, nói: “Cảm ơn kế toán.” Rồi nhận lấy phong bì đi mất.
Cô cũng chẳng quay về chỗ làm của mình, mà đi thẳng về nhà, vừa về đến nhà đã thấy Thế Hạ, Thế Thu đang dắt bé út bò lổm khắp nơi.
Ăn sữa bột bao nhiêu ngày nay, dinh dưỡng của Thế Đông lên vù vù, cả người nhỏ xíu cũng mập mạp ra trông thấy. Trước đây đi đâu cũng phải có người bế, giờ đã có thể đặt xuống đất cho bò khắp nơi rồi.
Thấy Tôn Cẩn, Thế Đông còn cố bò về phía cô. Tôn Cẩn bèn bế bé út lên, phủi phủi bụi trên người nó rồi trả lại cho Thế Hạ.
“Đừng có lúc nào cũng để em bò lê bò lết dưới đất thế, quần áo bẩn hết cả rồi.”
Thế Hạ càu nhàu: “Dù gì có phải dì giặt đâu.”
Tôn Cẩn đỏ mặt, Thế Hạ nói cũng đúng, cô có giặt giũ gì cho cam. Toàn là Thế Hạ và Thế Thu bê thau ra sân chà xát rồi phơi thôi.
Tôn Cẩn này ở thời hiện đại được cưng chiều quen rồi, nói đến giặt giũ thì cô thà vứt cho máy giặt xử lý còn hơn là tự mình động tay động chân ngâm nước đến nửa ngày trời.
Đến thế giới này ban đầu cô cũng tự giặt hai ba hôm, nhưng Thế Hạ và Thế Thu ghét bỏ quần áo do cô giặt không sạch, nên tự giành lấy giặt luôn.
——Chuyện bị người khác ghét bỏ giặt quần áo không sạch này, Tôn Cẩn cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Lúc trước mẹ cô cũng hay chê cô y như vậy.
Nói là không ngại ngùng, áy náy thì không thể nào. Hai đứa bé tí xíu đã phải giặt quần áo cho mình, Tôn Cẩn nói ra cũng thấy xấu hổ.
Đôi lúc Tôn Cẩn thấy lạ, sao nhà này đứa nào cũng có hệ thống riêng, chỉ trừ bé út là không thấy tăm hơi đâu.
Mãi đến một ngày, chứng kiến cảnh tượng thằng bé tập bò, bất ngờ túm được một chú chim sẻ rồi ngơ ngác dí đến trước mặt cô thì cô mới chợt nhận ra: A ha, năng lực của bé út nhà ta có lẽ là "Thu Hút Động Vật Level Max" hoặc là "Nghe Hiểu Tiếng Lòng Muông Thú" gì đó!
Nói chung là, cũng đỉnh của chóp!
Vậy là Tôn Cẩn tiếp tục sống giả ngốc với lũ trẻ được năm sáu ngày thì nghe thấy loa phát thanh của làng réo tên cô oang oang, yêu cầu đến văn phòng một chuyến.
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tôn Cẩn đậy cái xoong lúc này kiêm luôn vai trò ca chứa nước lại, đội nắng gắt gỏng đi một mạch đến trụ sở của làng.
Gọi là trụ sở cho oai vậy thôi, thực ra nó chỉ là một căn nhà xập xệ, kê ba cái bàn với mấy cái ghế ọp ẹp. Đã gọi là văn phòng mà giờ này vắng tanh như chùa Bà Đanh, ai nấy đều đã ra đồng làm việc hết rồi, chỉ còn mỗi một người trực.
Vắt óc lục lại trí nhớ, Tôn Cẩn mới nhớ ra đây là ông Lý kế toán.
"Ồ, cô Tôn đến rồi đấy à! Đây, thư của cậu Trình Văn Dật gửi về này."
Ông Lý cười cười, đẩy gọng kính trên sống mũi. Trông ông ta có vẻ tri thức là thế, nhưng ánh mắt nhìn cô lại khiến cô khó chịu vô cùng.
Cái kiểu ánh nhìn săm soi, đánh giá từ đầu đến chân, giống hệt như đang chọn lựa một món hàng vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười trên mặt Tôn Cẩn nhạt đi một chút, nói: “Cảm ơn kế toán.” Rồi nhận lấy phong bì đi mất.
Cô cũng chẳng quay về chỗ làm của mình, mà đi thẳng về nhà, vừa về đến nhà đã thấy Thế Hạ, Thế Thu đang dắt bé út bò lổm khắp nơi.
Ăn sữa bột bao nhiêu ngày nay, dinh dưỡng của Thế Đông lên vù vù, cả người nhỏ xíu cũng mập mạp ra trông thấy. Trước đây đi đâu cũng phải có người bế, giờ đã có thể đặt xuống đất cho bò khắp nơi rồi.
Thấy Tôn Cẩn, Thế Đông còn cố bò về phía cô. Tôn Cẩn bèn bế bé út lên, phủi phủi bụi trên người nó rồi trả lại cho Thế Hạ.
“Đừng có lúc nào cũng để em bò lê bò lết dưới đất thế, quần áo bẩn hết cả rồi.”
Thế Hạ càu nhàu: “Dù gì có phải dì giặt đâu.”
Tôn Cẩn đỏ mặt, Thế Hạ nói cũng đúng, cô có giặt giũ gì cho cam. Toàn là Thế Hạ và Thế Thu bê thau ra sân chà xát rồi phơi thôi.
Tôn Cẩn này ở thời hiện đại được cưng chiều quen rồi, nói đến giặt giũ thì cô thà vứt cho máy giặt xử lý còn hơn là tự mình động tay động chân ngâm nước đến nửa ngày trời.
Đến thế giới này ban đầu cô cũng tự giặt hai ba hôm, nhưng Thế Hạ và Thế Thu ghét bỏ quần áo do cô giặt không sạch, nên tự giành lấy giặt luôn.
——Chuyện bị người khác ghét bỏ giặt quần áo không sạch này, Tôn Cẩn cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Lúc trước mẹ cô cũng hay chê cô y như vậy.
Nói là không ngại ngùng, áy náy thì không thể nào. Hai đứa bé tí xíu đã phải giặt quần áo cho mình, Tôn Cẩn nói ra cũng thấy xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro