[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 24
2024-11-20 09:31:26
Nhưng dù xấu hổ thì cũng vậy thôi, việc cô có thể làm cũng chỉ là lí nha lí nhí giặt mấy bộ đồ của mình. Mà đấy là do cô giật lại từ tay Thế Thu đấy nhé, không thì đến cả đồ lót của cô, con bé cũng giành đi giặt nốt.
Hai đứa nhỏ chẳng buồn quan tâm Tôn Cẩn có ngại hay không, thấy phong bì trên tay cô là mắt sáng rỡ: “Bố gửi thư về ạ? Bố nói gì thế ạ?”
Tôn Cẩn bảo chúng đừng nóng vội, đến lúc vào nhà chính rồi mới mở ra xem.
Đây cũng là lần đầu tiên Tôn Cẩn nhận được thư của ông chồng trên danh nghĩa. Lần trước lúc thư được gửi đến thì cô vẫn chưa xuyên không.
Tôn Cẩn mở phong thư ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là tiền và tem phiếu được gói ghém cẩn thận.
【Gửi gộp luôn với thư, anh ta cũng gan nhỉ, không sợ bị người ta chôm mất à.】
Tôn Cẩn không biết trước đây có bị mất cắp bao giờ chưa, nhưng giờ có thể đến tay cô an toàn, chứng tỏ quy trình thư tín thời đại này cũng đáng tin lắm.
Biết đâu còn xịn hơn cả ngành vận chuyển kiếp trước của cô ấy chứ. Dù sao thì thời này người ta làm nghề đưa thư toàn là “ăn cơm nhà nước” cả mà.
Trước tiên cô đếm tiền và tem phiếu, không khỏi cảm thán ông chồng hờ của cô đây cũng tâm lý với gia đình thật đấy. Lương một tháng 28 tệ, gửi về cho vợ con những 25 tệ, nào là tem gạo, tem thịt, tem vải cái gì cũng chẳng giữ lại, nhét hết cả vào cái phong bì này.
Tôn Cẩn vừa thầm khâm phục người chồng trên danh nghĩa này quả nhiên không phải dạng vừa đâu, vừa mở thư ra đọc.
Thật ra thời này có mấy người biết chữ, chồng cô là học sinh cấp hai nên mới được vào thành phố làm việc, lại biết nhiều chữ nghĩa, mới có thể viết thư về.
Nguyên chủ cũng được học tiểu học, biết chữ, đọc ngắc ngứ nhưng cũng tạm hiểu được. Chứ không với điều kiện tốt như của Trình Văn Dật, đến lượt Tôn Cẩn này là mơ cũng không dám mơ đâu.
“Dì ơi, bố nói gì thế ạ?”
Tôn Cẩn đọc lướt qua một lượt, phát hiện thật sự chẳng có gì để kể: “Cũng không có gì đâu, chỉ là dặn dò mấy đứa ở nhà ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành. Đến Tết Trung Thu bố xin nghỉ về.”
Vừa dứt lời, cô chợt nhận ra một chuyện: “Sắp khai giảng rồi à? Anh cả học lớp mấy rồi nhỉ?”
Thế Hạ ngẩn người một lúc rồi đáp: “Anh cả không đi học nữa, bà nội bảo anh cả không có tố chất học hành, nên không cho đi nữa ạ.”
“Hả?!” Tôn Cẩn ngớ người ra, trên đầu như hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng, sau đó là một vấn đề: Nói nhăng nói cuội gì thế?
“Cái gì mà có tố chất hay không, anh cả mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã biết có tố chất học hành hay chưa? Ngớ ngẩn, tí nữa dì lên gặp thầy hiệu trưởng làm thủ tục nhập học cho anh con. Học là phải học, không nói nhiều.”
Cô bực trong lòng. Nhất là bây giờ đứa lớn mới 9 tuổi, chăm chỉ học hành từ bây giờ, đến khi học hết cấp ba thì vừa đi làm vừa học. Chưa đến hai năm nữa thi đại học được khôi phục, biết đâu lại thi đỗ một trường ngon lành cành đào.
Hai đứa nhỏ chẳng buồn quan tâm Tôn Cẩn có ngại hay không, thấy phong bì trên tay cô là mắt sáng rỡ: “Bố gửi thư về ạ? Bố nói gì thế ạ?”
Tôn Cẩn bảo chúng đừng nóng vội, đến lúc vào nhà chính rồi mới mở ra xem.
Đây cũng là lần đầu tiên Tôn Cẩn nhận được thư của ông chồng trên danh nghĩa. Lần trước lúc thư được gửi đến thì cô vẫn chưa xuyên không.
Tôn Cẩn mở phong thư ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là tiền và tem phiếu được gói ghém cẩn thận.
【Gửi gộp luôn với thư, anh ta cũng gan nhỉ, không sợ bị người ta chôm mất à.】
Tôn Cẩn không biết trước đây có bị mất cắp bao giờ chưa, nhưng giờ có thể đến tay cô an toàn, chứng tỏ quy trình thư tín thời đại này cũng đáng tin lắm.
Biết đâu còn xịn hơn cả ngành vận chuyển kiếp trước của cô ấy chứ. Dù sao thì thời này người ta làm nghề đưa thư toàn là “ăn cơm nhà nước” cả mà.
Trước tiên cô đếm tiền và tem phiếu, không khỏi cảm thán ông chồng hờ của cô đây cũng tâm lý với gia đình thật đấy. Lương một tháng 28 tệ, gửi về cho vợ con những 25 tệ, nào là tem gạo, tem thịt, tem vải cái gì cũng chẳng giữ lại, nhét hết cả vào cái phong bì này.
Tôn Cẩn vừa thầm khâm phục người chồng trên danh nghĩa này quả nhiên không phải dạng vừa đâu, vừa mở thư ra đọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra thời này có mấy người biết chữ, chồng cô là học sinh cấp hai nên mới được vào thành phố làm việc, lại biết nhiều chữ nghĩa, mới có thể viết thư về.
Nguyên chủ cũng được học tiểu học, biết chữ, đọc ngắc ngứ nhưng cũng tạm hiểu được. Chứ không với điều kiện tốt như của Trình Văn Dật, đến lượt Tôn Cẩn này là mơ cũng không dám mơ đâu.
“Dì ơi, bố nói gì thế ạ?”
Tôn Cẩn đọc lướt qua một lượt, phát hiện thật sự chẳng có gì để kể: “Cũng không có gì đâu, chỉ là dặn dò mấy đứa ở nhà ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành. Đến Tết Trung Thu bố xin nghỉ về.”
Vừa dứt lời, cô chợt nhận ra một chuyện: “Sắp khai giảng rồi à? Anh cả học lớp mấy rồi nhỉ?”
Thế Hạ ngẩn người một lúc rồi đáp: “Anh cả không đi học nữa, bà nội bảo anh cả không có tố chất học hành, nên không cho đi nữa ạ.”
“Hả?!” Tôn Cẩn ngớ người ra, trên đầu như hiện lên một dấu hỏi chấm to đùng, sau đó là một vấn đề: Nói nhăng nói cuội gì thế?
“Cái gì mà có tố chất hay không, anh cả mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã biết có tố chất học hành hay chưa? Ngớ ngẩn, tí nữa dì lên gặp thầy hiệu trưởng làm thủ tục nhập học cho anh con. Học là phải học, không nói nhiều.”
Cô bực trong lòng. Nhất là bây giờ đứa lớn mới 9 tuổi, chăm chỉ học hành từ bây giờ, đến khi học hết cấp ba thì vừa đi làm vừa học. Chưa đến hai năm nữa thi đại học được khôi phục, biết đâu lại thi đỗ một trường ngon lành cành đào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro