[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 26
2024-11-20 09:31:26
Giữa trưa nắng chang chang, cậu út gánh hai thùng nước đầy đến mức tràn cả ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt chiếc chum trong nhà đã được đổ đầy nước.
Tuy nhiên, lần này gánh nước xong cậu út không vội vàng rời đi như trước mà đứng tần ngần ở trong sân. Trong lòng Tôn Cẩn dấy lên nghi hoặc nhưng cũng không để ý.
Đột nhiên Thế Xuân lại gần, khều nhẹ cô: “Dì ơi, đưa tiền công gánh nước đi ạ. Bố đã nói trước mà, một tháng năm hào.”
"Ồ, ờ ha. Dì quên mất tiêu, hihi…"
Tôn Cẩn vội vàng quay trở lại nhà tìm một tờ tiền, sau đó đưa cho cậu út. Cậu thanh niên nhận lấy tiền cười ngượng ngùng, chẳng nói chẳng rằng, ba chân bốn cẳng chạy biến như ma đuổi.
Thật ra thì khác nào ma đuổi đâu! Bởi vì cậu vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì mẹ chồng của cô đã ầm ầm tiến vào, tốc độ nhanh chẳng kém gì sấm sét.
Thế Xuân còn chưa kịp nhóm lửa nấu cơm! Thấy mẹ chồng đến, Tôn Cẩn ban đầu cảm thấy kỳ lạ, bởi vì ngày thường bà ta rất ít khi bén mảng đến nhà cô.
Cho đến khi nhớ lại chuyện tiền của nguyên chủ bị mẹ chồng lấy hết, trong lòng Tôn Cẩn bất giác lóe lên một suy nghĩ đáng sợ: Chẳng lẽ… bà ta lại đến lấy tiền?!
Vốn dĩ cô định bảo lũ trẻ vào trong nhà trước đã, bởi vì ngày xưa mỗi khi đòi tiền, mẹ chồng thường diễn trò ngay trước mặt mấy đứa nhỏ.
Dù gì thì Tôn Cẩn cũng là mẹ kế, nên cô không muốn vì thể diện của mẹ chồng hay là tâm hồn non nớt của lũ trẻ con mà phải diễn kịch trước mặt bà ta.
Mẹ chồng hời của nết na giảo hoạt vẫn giữ nụ cười mỉm chi trên môi, cất tiếng ngọt như mía lùi: “Tôn Cẩn này, nghe nói tiền lương của Văn Dật gửi về rồi phải không? Mẹ sợ con tiêu hoang quá nên ghé qua xem sao. Đưa mẹ cất cho, như hồi xưa ấy.”
Bà ta nói tự nhiên như đúng rồi vậy, đến mức Tôn Cẩn còn tưởng mình bị ù tai. Cô ngờ vực, hỏi lại: “Mẹ, mẹ nói lại lần nữa xem nào.”
Mẹ chồng có chút khó ở, nhưng mà miếng mồi ngon chưa sờ đến, tất nhiên vẫn phải nhe nanh ra cười rồi lặp lại lần nữa.
Ban đầu, Tôn Cẩn cũng không định vặn lại đâu, cơ mà nhịn không nổi, tức cảnh sinh tình buột miệng hỏi: “Cin tiêu gì mà tiêu, cái đất này cháu tiêu được đồng nào! Huống hồ, dù có giữ hộ cháu thì mẹ cũng phải cho cháu mẹ ít tiền sinh hoạt chứ? Tiền tháng trước mẹ cầm hết rồi, đến giờ con chưa thấy cắc bạc nào đâu.”
Tháng trước còn ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà giờ dám bật lại, thế khiến cho mẹ chồng khó ở ra mặt.
“Con nói vậy là có ý gì? Gả vào nhà này mà một ngày hiếu thuận cũng không có, bảo đưa tiền lại còn lằng nhằng, con định làm gì hả?!”
Ở cái thời này, chữ hiếu còn bị lôi ra dọa dẫm ghê lắm, nhưng mà áp vào trường hợp của Tôn Cẩn thì nó cứ sai sai.
Một là vì cô là xuyên không đến đây, hai là vì tiền, cực kì quan trọng luôn, không đùa được.
Tôn Cẩn thà mặt dày chứ không để tay trắng, dù ba đứa nhóc có ngón tay vàng giúp mẹ con nhà này có cái ăn cái mặc, chứ bảo lấy đâu ra lắm thứ thế thì ai mà tin.
Tuy nhiên, lần này gánh nước xong cậu út không vội vàng rời đi như trước mà đứng tần ngần ở trong sân. Trong lòng Tôn Cẩn dấy lên nghi hoặc nhưng cũng không để ý.
Đột nhiên Thế Xuân lại gần, khều nhẹ cô: “Dì ơi, đưa tiền công gánh nước đi ạ. Bố đã nói trước mà, một tháng năm hào.”
"Ồ, ờ ha. Dì quên mất tiêu, hihi…"
Tôn Cẩn vội vàng quay trở lại nhà tìm một tờ tiền, sau đó đưa cho cậu út. Cậu thanh niên nhận lấy tiền cười ngượng ngùng, chẳng nói chẳng rằng, ba chân bốn cẳng chạy biến như ma đuổi.
Thật ra thì khác nào ma đuổi đâu! Bởi vì cậu vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì mẹ chồng của cô đã ầm ầm tiến vào, tốc độ nhanh chẳng kém gì sấm sét.
Thế Xuân còn chưa kịp nhóm lửa nấu cơm! Thấy mẹ chồng đến, Tôn Cẩn ban đầu cảm thấy kỳ lạ, bởi vì ngày thường bà ta rất ít khi bén mảng đến nhà cô.
Cho đến khi nhớ lại chuyện tiền của nguyên chủ bị mẹ chồng lấy hết, trong lòng Tôn Cẩn bất giác lóe lên một suy nghĩ đáng sợ: Chẳng lẽ… bà ta lại đến lấy tiền?!
Vốn dĩ cô định bảo lũ trẻ vào trong nhà trước đã, bởi vì ngày xưa mỗi khi đòi tiền, mẹ chồng thường diễn trò ngay trước mặt mấy đứa nhỏ.
Dù gì thì Tôn Cẩn cũng là mẹ kế, nên cô không muốn vì thể diện của mẹ chồng hay là tâm hồn non nớt của lũ trẻ con mà phải diễn kịch trước mặt bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ chồng hời của nết na giảo hoạt vẫn giữ nụ cười mỉm chi trên môi, cất tiếng ngọt như mía lùi: “Tôn Cẩn này, nghe nói tiền lương của Văn Dật gửi về rồi phải không? Mẹ sợ con tiêu hoang quá nên ghé qua xem sao. Đưa mẹ cất cho, như hồi xưa ấy.”
Bà ta nói tự nhiên như đúng rồi vậy, đến mức Tôn Cẩn còn tưởng mình bị ù tai. Cô ngờ vực, hỏi lại: “Mẹ, mẹ nói lại lần nữa xem nào.”
Mẹ chồng có chút khó ở, nhưng mà miếng mồi ngon chưa sờ đến, tất nhiên vẫn phải nhe nanh ra cười rồi lặp lại lần nữa.
Ban đầu, Tôn Cẩn cũng không định vặn lại đâu, cơ mà nhịn không nổi, tức cảnh sinh tình buột miệng hỏi: “Cin tiêu gì mà tiêu, cái đất này cháu tiêu được đồng nào! Huống hồ, dù có giữ hộ cháu thì mẹ cũng phải cho cháu mẹ ít tiền sinh hoạt chứ? Tiền tháng trước mẹ cầm hết rồi, đến giờ con chưa thấy cắc bạc nào đâu.”
Tháng trước còn ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà giờ dám bật lại, thế khiến cho mẹ chồng khó ở ra mặt.
“Con nói vậy là có ý gì? Gả vào nhà này mà một ngày hiếu thuận cũng không có, bảo đưa tiền lại còn lằng nhằng, con định làm gì hả?!”
Ở cái thời này, chữ hiếu còn bị lôi ra dọa dẫm ghê lắm, nhưng mà áp vào trường hợp của Tôn Cẩn thì nó cứ sai sai.
Một là vì cô là xuyên không đến đây, hai là vì tiền, cực kì quan trọng luôn, không đùa được.
Tôn Cẩn thà mặt dày chứ không để tay trắng, dù ba đứa nhóc có ngón tay vàng giúp mẹ con nhà này có cái ăn cái mặc, chứ bảo lấy đâu ra lắm thứ thế thì ai mà tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro