[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 28
2024-11-20 09:31:26
Tôn Cẩn thì mặc kệ, bản thân cô cũng không khoái cái khoản sinh đẻ này. Hơn nữa nhà đã bốn đứa rồi, kiểu gì cô cũng không muốn thêm con cái chi nữa - một đứa cũng không.
Ban đầu Tôn Cẩn còn định khuyên nhủ vài câu, nhưng mà bà già kia cứ lăn quay ra đất ăn vạ, chửi tục tĩu quá, nên cô đành đóng cửa lại. Lấy đại một quả táo to tướng từ chỗ Thế Thu, rồi lấy con dao nhỏ trong nhà bổ làm tư, bốn mẹ con cứ thế chén sạch.
Thế Hạ nghe bà nội ngoài kia vẫn đang mắng chửi om sòm, mặt mũi có vẻ không vui, nhưng Tôn Cẩn không để tâm lắm.
Ăn táo xong, cô phủi phủi tay, tính dỗ bé út ngủ trưa, tiện thể cho ba đứa kia ngủ luôn. Vậy mà chưa kịp vào phòng thì cửa nhà chính đã bị đập rầm rầm.
Một hồi lâu sau, bà già kia mới chịu im lặng, nhưng mà cũng chẳng được bao lâu thì lại nghe thấy bà ta gào lên: "Con khốn nạn nhà mày! Ra đây! Đồ con bất hiếu tao ngày xưa bị mù mới cho mày bước chân vào nhà này! Ra đây! Đem tiền mồ hôi nước mắt của con trai tao ra đây!"
Mẹ chồng la lối um sùm một hồi lâu, Tô Cẩn cứ tưởng bà ta không biết mệt là gì. Ai ngờ một lúc sau, bên ngoài không còn tiếng động gì nữa. Chắc là bà ta đã đi rồi.
Tôn Cẩn mở cửa nhà chính ra, thấy bên ngoài không còn ai nữa mới thở phào nhẹ nhõm, chạy ra đóng cửa cái rầm rồi mới quay vào nhà, yên tâm ngủ trưa.
Tôn Cẩn thừa biết là chuyện này chưa xong dễ dàng vậy đâu. Quả nhiên, đến chiều đi làm thì bà mẹ chồng kia đã chạy đến chỗ cô đang ở.
Tôn Cẩn làm việc nhẹ nhàng, chỉ ngồi ở cái bàn trong kho hàng, hàng ngày ghi công điểm cho mọi người. Đáng ra việc này là của kế toán, nhưng ông kế toán Lý này lại là người có chút quyền lực, không thích làm việc này việc kia nên đã chia nhỏ công việc ghi điểm này ra.
Ban đầu cũng chẳng có ai muốn làm cái việc này cả, vì công điểm ít ỏi quá trời, ai mà thèm làm. Sau đó, Tôn Cẩn về làng, mới xung phong nhận lấy công việc này.
Chắc cũng chỉ có cô mới bằng lòng làm cái việc này. Ở nhà thì có bốn đứa con nheo nhóc, chồng thì giỏi giang, một tháng kiếm được khối tiền, đâu đến lượt cô phải lo nghĩ đến chút công điểm ít ỏi đó.
Lúc Tôn Cẩn mới về làng, mấy cái làng xung quanh ghen tị nổ mắt ra ấy chứ. Chỉ tại TRình Văn Dật lại kén chọn, chỉ muốn lấy người có học.
Nhưng mà con gái nhà người ta, vừa học cao hiểu rộng vừa có gia thế hiển hách, thì ai lại muốn đi làm mẹ kế, về nhà còn phải chăm sóc cho bốn đứa con riêng. Cho nên Tôn Cẩn mới may mắn được làm "chủ nhân" của "núi vàng" này đấy chứ.
Thôi không nói mấy chuyện đó nữa, nhìn xem, bây giờ bà ta chiều chiều còn chẳng thèm làm việc, chạy thẳng đến chỗ Tôn Cẩn làm. Chẳng vì lí do cao cả nào khác, vẫn là câu nói đó: Đòi tiền!
Bà ta đúng là thánh "lăn lê bò toài" mà. Cứ nằm bẹp một chỗ nhất quyết không đứng lên, miệng thì la hét om sòm, tay thì đập vào đùi. Mồm miệng thì không ngớt lời nói xấu Tôn Cẩn.
Ban đầu Tôn Cẩn còn định khuyên nhủ vài câu, nhưng mà bà già kia cứ lăn quay ra đất ăn vạ, chửi tục tĩu quá, nên cô đành đóng cửa lại. Lấy đại một quả táo to tướng từ chỗ Thế Thu, rồi lấy con dao nhỏ trong nhà bổ làm tư, bốn mẹ con cứ thế chén sạch.
Thế Hạ nghe bà nội ngoài kia vẫn đang mắng chửi om sòm, mặt mũi có vẻ không vui, nhưng Tôn Cẩn không để tâm lắm.
Ăn táo xong, cô phủi phủi tay, tính dỗ bé út ngủ trưa, tiện thể cho ba đứa kia ngủ luôn. Vậy mà chưa kịp vào phòng thì cửa nhà chính đã bị đập rầm rầm.
Một hồi lâu sau, bà già kia mới chịu im lặng, nhưng mà cũng chẳng được bao lâu thì lại nghe thấy bà ta gào lên: "Con khốn nạn nhà mày! Ra đây! Đồ con bất hiếu tao ngày xưa bị mù mới cho mày bước chân vào nhà này! Ra đây! Đem tiền mồ hôi nước mắt của con trai tao ra đây!"
Mẹ chồng la lối um sùm một hồi lâu, Tô Cẩn cứ tưởng bà ta không biết mệt là gì. Ai ngờ một lúc sau, bên ngoài không còn tiếng động gì nữa. Chắc là bà ta đã đi rồi.
Tôn Cẩn mở cửa nhà chính ra, thấy bên ngoài không còn ai nữa mới thở phào nhẹ nhõm, chạy ra đóng cửa cái rầm rồi mới quay vào nhà, yên tâm ngủ trưa.
Tôn Cẩn thừa biết là chuyện này chưa xong dễ dàng vậy đâu. Quả nhiên, đến chiều đi làm thì bà mẹ chồng kia đã chạy đến chỗ cô đang ở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Cẩn làm việc nhẹ nhàng, chỉ ngồi ở cái bàn trong kho hàng, hàng ngày ghi công điểm cho mọi người. Đáng ra việc này là của kế toán, nhưng ông kế toán Lý này lại là người có chút quyền lực, không thích làm việc này việc kia nên đã chia nhỏ công việc ghi điểm này ra.
Ban đầu cũng chẳng có ai muốn làm cái việc này cả, vì công điểm ít ỏi quá trời, ai mà thèm làm. Sau đó, Tôn Cẩn về làng, mới xung phong nhận lấy công việc này.
Chắc cũng chỉ có cô mới bằng lòng làm cái việc này. Ở nhà thì có bốn đứa con nheo nhóc, chồng thì giỏi giang, một tháng kiếm được khối tiền, đâu đến lượt cô phải lo nghĩ đến chút công điểm ít ỏi đó.
Lúc Tôn Cẩn mới về làng, mấy cái làng xung quanh ghen tị nổ mắt ra ấy chứ. Chỉ tại TRình Văn Dật lại kén chọn, chỉ muốn lấy người có học.
Nhưng mà con gái nhà người ta, vừa học cao hiểu rộng vừa có gia thế hiển hách, thì ai lại muốn đi làm mẹ kế, về nhà còn phải chăm sóc cho bốn đứa con riêng. Cho nên Tôn Cẩn mới may mắn được làm "chủ nhân" của "núi vàng" này đấy chứ.
Thôi không nói mấy chuyện đó nữa, nhìn xem, bây giờ bà ta chiều chiều còn chẳng thèm làm việc, chạy thẳng đến chỗ Tôn Cẩn làm. Chẳng vì lí do cao cả nào khác, vẫn là câu nói đó: Đòi tiền!
Bà ta đúng là thánh "lăn lê bò toài" mà. Cứ nằm bẹp một chỗ nhất quyết không đứng lên, miệng thì la hét om sòm, tay thì đập vào đùi. Mồm miệng thì không ngớt lời nói xấu Tôn Cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro