[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 29
2024-11-20 09:31:26
“Mọi người mau đến mà xem này! Đúng là hổ dữ không ăn thịt con, con dâu mà Văn Dật nhà tôi rước về, chẳng những không biết hiếu thuận với mẹ chồng mà còn ức hiếp bà già này!"
Mẹ chồng kia giọng cứ gọi là vang xa, chẳng mấy chốc mà người xung quanh túa ra kín mít cả.
Mấy cô con dâu trẻ tuổi thì đứng quây thành vòng tròn mà không dám hó hé câu nào, còn mấy bà cô lớn tuổi lại chỉ trỏ về phía Tôn Cẩn.
Dù sao thì Tôn Cẩn cũng từ thế giới văn minh hiện đại xuyên không đến mà, mặt mỏng lắm chứ bộ. Nhìn thấy nhiều người như vậy, ngại chết đi được ấy chứ.
Bà mẹ chồng keo kiệt này có tư tưởng chủ đạo là moi tiền, dù có ngại ngùng đến mấy cũng không thể cho được.
Ngại thì ngại thật, cơ mà tiền nong là vấn đề nguyên tắc.
Đặc biệt là cô còn xuyên không tới đây, phụ nữ hiện đại thì có gì chứ, là mê tiền.
Mê tiền đến nỗi bạn trai hay tình yêu đích thực gì đó đều có thể đá bay, chỉ có tiền là bà đây quyết không buông tha. Ngày nào cũng lẩm bẩm “Tiền ơi chị yêu em, em hãy đến từ tứ phương”, đã vậy thì làm sao có thể để tiền bay khỏi tay được chứ?
Tôn Cẩn không thể nào giống bà mẹ chồng vô duyên như thế được, cô đành phải tìm cách khác.
Tôn Cẩn có chút ngại ngùng, mặt mỏng lại đỏ lên.
Bà mẹ chồng thấy vậy cứ tưởng là có biến. Mọi người xung quanh cũng đang nghĩ quả nhiên là con dâu mới, cửa ải này không vượt qua được, cuối cùng vẫn bị mẹ chồng nắm thóp.
Kết quả nụ cười còn chưa kịp nở trên môi bà mẹ chồng thì nghe thấy Tôn Cẩn chậm rãi nói: “Mẹ, chiều nay mẹ xin nghỉ làm ạ?"
Một câu nói của cô đã chặn đứng đường lui của bà mẹ chồng. Bà ta lập tức bật dậy khỏi mặt đất, trừng mắt nhìn Tôn Cẩn: “Cô nói cái gì?! Ai xin nghỉ làm?! Tôi chỉ là đến tìm cô một chút thôi, tôi không xin nghỉ!"
“Nhưng mà giờ này rồi, mẹ còn chưa ra ruộng, cũng không làm việc. Mẹ không đi con sẽ ghi lại, chúng ta tuyệt đối không thể lấy thêm một công nào của thôn đâu.”
Bà mẹ chồng nhìn Tôn Cẩn, nghiến răng nghiến lợi, như muốn cắn cô một cái cho hả giận.
Tôn Cẩn cũng nhìn bà mẹ chồng, chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội. Chớp mắt xong cô liền mặc kệ bà mẹ chồng, nhìn đám chị em dâu rảnh rỗi đứng hóng chuyện xung quanh
“Các chị, các em, các bác gái có phải cũng xin nghỉ rồi không? Nào, để tôi ghi lại, tuyệt đối không để thôn thiệt một đồng công nào.”
Nghe Tôn Cẩn nói vậy, đám người đang xem náo nhiệt liền nhìn nhau rồi nhanh chóng tản ra như chim vỡ tổ, trong nháy mắt chỉ còn lại mỗi bà mẹ chồng đứng đó.
Ý đồ kêu gọi quần chúng của bà mẹ chồng thất bại. Bà ta đứng đó, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tôn Cẩn, khiến cô nổi cả da gà, cuối cùng mới hậm hực nói: “Tôn Cẩn! Cô nhớ cho tôi! Cái nhà này tuyệt đối không đến lượt cô lên tiếng!"
Mẹ chồng kia giọng cứ gọi là vang xa, chẳng mấy chốc mà người xung quanh túa ra kín mít cả.
Mấy cô con dâu trẻ tuổi thì đứng quây thành vòng tròn mà không dám hó hé câu nào, còn mấy bà cô lớn tuổi lại chỉ trỏ về phía Tôn Cẩn.
Dù sao thì Tôn Cẩn cũng từ thế giới văn minh hiện đại xuyên không đến mà, mặt mỏng lắm chứ bộ. Nhìn thấy nhiều người như vậy, ngại chết đi được ấy chứ.
Bà mẹ chồng keo kiệt này có tư tưởng chủ đạo là moi tiền, dù có ngại ngùng đến mấy cũng không thể cho được.
Ngại thì ngại thật, cơ mà tiền nong là vấn đề nguyên tắc.
Đặc biệt là cô còn xuyên không tới đây, phụ nữ hiện đại thì có gì chứ, là mê tiền.
Mê tiền đến nỗi bạn trai hay tình yêu đích thực gì đó đều có thể đá bay, chỉ có tiền là bà đây quyết không buông tha. Ngày nào cũng lẩm bẩm “Tiền ơi chị yêu em, em hãy đến từ tứ phương”, đã vậy thì làm sao có thể để tiền bay khỏi tay được chứ?
Tôn Cẩn không thể nào giống bà mẹ chồng vô duyên như thế được, cô đành phải tìm cách khác.
Tôn Cẩn có chút ngại ngùng, mặt mỏng lại đỏ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà mẹ chồng thấy vậy cứ tưởng là có biến. Mọi người xung quanh cũng đang nghĩ quả nhiên là con dâu mới, cửa ải này không vượt qua được, cuối cùng vẫn bị mẹ chồng nắm thóp.
Kết quả nụ cười còn chưa kịp nở trên môi bà mẹ chồng thì nghe thấy Tôn Cẩn chậm rãi nói: “Mẹ, chiều nay mẹ xin nghỉ làm ạ?"
Một câu nói của cô đã chặn đứng đường lui của bà mẹ chồng. Bà ta lập tức bật dậy khỏi mặt đất, trừng mắt nhìn Tôn Cẩn: “Cô nói cái gì?! Ai xin nghỉ làm?! Tôi chỉ là đến tìm cô một chút thôi, tôi không xin nghỉ!"
“Nhưng mà giờ này rồi, mẹ còn chưa ra ruộng, cũng không làm việc. Mẹ không đi con sẽ ghi lại, chúng ta tuyệt đối không thể lấy thêm một công nào của thôn đâu.”
Bà mẹ chồng nhìn Tôn Cẩn, nghiến răng nghiến lợi, như muốn cắn cô một cái cho hả giận.
Tôn Cẩn cũng nhìn bà mẹ chồng, chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội. Chớp mắt xong cô liền mặc kệ bà mẹ chồng, nhìn đám chị em dâu rảnh rỗi đứng hóng chuyện xung quanh
“Các chị, các em, các bác gái có phải cũng xin nghỉ rồi không? Nào, để tôi ghi lại, tuyệt đối không để thôn thiệt một đồng công nào.”
Nghe Tôn Cẩn nói vậy, đám người đang xem náo nhiệt liền nhìn nhau rồi nhanh chóng tản ra như chim vỡ tổ, trong nháy mắt chỉ còn lại mỗi bà mẹ chồng đứng đó.
Ý đồ kêu gọi quần chúng của bà mẹ chồng thất bại. Bà ta đứng đó, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tôn Cẩn, khiến cô nổi cả da gà, cuối cùng mới hậm hực nói: “Tôn Cẩn! Cô nhớ cho tôi! Cái nhà này tuyệt đối không đến lượt cô lên tiếng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro