[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 30
2024-11-20 09:31:26
“Mẹ, mẹ còn không ra ruộng, con sẽ ghi mẹ nghỉ một tiếng đấy."
Bà mẹ chồng bị chọc tức thở phì phò, cuối cùng đành phải vội vã bỏ đi.
Buổi chiều tan ca, Tôn Cẩn cũng không vội về nhà. Cô vẫn nhớ chuyện muốn làm thủ tục nhập học cho hai đứa nhóc, bèn đi thẳng đến trường tiểu học.
Mấy thôn xóm gần đó gộp lại mới được một đại đội, hai ba đại đội gộp lại mới có một trường tiểu học. Thôn Trình Gia cách đó không gần, phải đi một lúc lâu mới tới, không đi sớm thì không kịp ăn cơm chiều.
Khi Tôn Cẩn đến trường thì trường học vẫn chưa mở cửa, một bóng người cũng không có. May mà hiệu trưởng ở ngay trong trường, cô gọi ở cổng một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng hiệu trưởng từ bên trong: "Tới đây, tới đây, đừng gọi nữa, tôi ra đây."
Hiệu trưởng mở cửa cho Tôn Cẩn vào, nhìn thấy cô gái trẻ ông hơi sợ hãi. Thậm chí không dám đóng cửa, phải gọi thêm một giáo viên đang trực ban cùng ra thì mới dám nói chuyện với Tôn Cẩn.
“Vị... này, cô có việc gì vậy?”
Tôn Cẩn ngắn gọn trình bày lý do đến đây: "Tôi là Tôn Cẩn, đến từ thôn Trình Gia, đại đội số ba. Nhà tôi có hai đứa nhỏ, một đứa tên Trình Thế Xuân, một đứa tên Trình Thế Hạ, năm nay một đứa chín tuổi một đứa bảy tuổi, đều đến tuổi đi học. Trước đây tôi chưa làm thủ tục nhập học bao giờ, không biết phải làm như thế nào, nên đến đây hỏi thăm ạ.”
Hiệu trưởng mới “ồ” lên một tiếng: “Trình Thế Xuân hả, tôi có chút ấn tượng, là một đứa trẻ trầm ngoan ngoãn, tôi còn đang thắc mắc tại sao nó không đến nhỉ.”
“Nhưng mà muốn đến trường học thì phải có giấy chứng nhận của thôn các người, chứng minh là trẻ trong xã đội chúng ta, nếu không trường tiểu học chúng tôi không nhận đâu. Thêm nữa một kỳ học là hai đồng tiền, giấy bút đều phải tự chuẩn bị, điều này cô biết chứ?"
Tôn Cẩn biết giá cả, nhưng thật sự không biết cần chứng nhận, chỉ gật đầu đáp, rồi nói: “Tôi làm giấy chứng nhận xong sẽ quay lại làm thủ tục."
Hiệu trưởng gật gật đầu: “Tốt nhất là sớm một chút. Giờ đã cuối tháng tám rồi, tháng chín là khai giảng rồi đấy. Nếu đến muộn thì năm nay không nhận được đâu."
Tôn Cẩn hiểu rõ, hỏi han kỹ càng những thứ cần thiết xong, xoay người rời đi.
Cô về nhà cũng nhanh, mùa hè trời tối muộn, lúc đến thôn thì nhà nào nhà nấy đang nấu cơm chiều.
Tôn Cẩn nghĩ ngợi một chút, rồi đi thẳng đến nhà trưởng thôn. Nếu cô “chín” hơn một chút thì đã biết giờ cơm mà đến nhà người ta là không tốt, tay không mà đi càng không nên.
Đi nhờ vả người ta, chẳng phải nên đợi lúc vắng người, lén lút dúi cho ít đồ, đến nhà người ta vài lần năn nỉ ỉ ôi, rồi mới để đồ lại hay sao?
Thế mà Tôn Cẩn lại “ngây thơ vô số tội”, đi thẳng vào nhà luôn. Vợ trưởng thôn đang mở cửa còn có chút sững sờ, Tôn Cẩn đã hỏi thẳng: “Chú trưởng thôn có nhà không ạ?"
“Có…"
Chưa nói hết câu đã thấy Tôn Cẩn vào nhà, gọi thẳng “Chú!"
Trưởng thôn đi ra, còn có chút khó hiểu: “Vợ Văn Dật cô tìm tôi có việc gì vậy?”
Bà mẹ chồng bị chọc tức thở phì phò, cuối cùng đành phải vội vã bỏ đi.
Buổi chiều tan ca, Tôn Cẩn cũng không vội về nhà. Cô vẫn nhớ chuyện muốn làm thủ tục nhập học cho hai đứa nhóc, bèn đi thẳng đến trường tiểu học.
Mấy thôn xóm gần đó gộp lại mới được một đại đội, hai ba đại đội gộp lại mới có một trường tiểu học. Thôn Trình Gia cách đó không gần, phải đi một lúc lâu mới tới, không đi sớm thì không kịp ăn cơm chiều.
Khi Tôn Cẩn đến trường thì trường học vẫn chưa mở cửa, một bóng người cũng không có. May mà hiệu trưởng ở ngay trong trường, cô gọi ở cổng một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng hiệu trưởng từ bên trong: "Tới đây, tới đây, đừng gọi nữa, tôi ra đây."
Hiệu trưởng mở cửa cho Tôn Cẩn vào, nhìn thấy cô gái trẻ ông hơi sợ hãi. Thậm chí không dám đóng cửa, phải gọi thêm một giáo viên đang trực ban cùng ra thì mới dám nói chuyện với Tôn Cẩn.
“Vị... này, cô có việc gì vậy?”
Tôn Cẩn ngắn gọn trình bày lý do đến đây: "Tôi là Tôn Cẩn, đến từ thôn Trình Gia, đại đội số ba. Nhà tôi có hai đứa nhỏ, một đứa tên Trình Thế Xuân, một đứa tên Trình Thế Hạ, năm nay một đứa chín tuổi một đứa bảy tuổi, đều đến tuổi đi học. Trước đây tôi chưa làm thủ tục nhập học bao giờ, không biết phải làm như thế nào, nên đến đây hỏi thăm ạ.”
Hiệu trưởng mới “ồ” lên một tiếng: “Trình Thế Xuân hả, tôi có chút ấn tượng, là một đứa trẻ trầm ngoan ngoãn, tôi còn đang thắc mắc tại sao nó không đến nhỉ.”
“Nhưng mà muốn đến trường học thì phải có giấy chứng nhận của thôn các người, chứng minh là trẻ trong xã đội chúng ta, nếu không trường tiểu học chúng tôi không nhận đâu. Thêm nữa một kỳ học là hai đồng tiền, giấy bút đều phải tự chuẩn bị, điều này cô biết chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Cẩn biết giá cả, nhưng thật sự không biết cần chứng nhận, chỉ gật đầu đáp, rồi nói: “Tôi làm giấy chứng nhận xong sẽ quay lại làm thủ tục."
Hiệu trưởng gật gật đầu: “Tốt nhất là sớm một chút. Giờ đã cuối tháng tám rồi, tháng chín là khai giảng rồi đấy. Nếu đến muộn thì năm nay không nhận được đâu."
Tôn Cẩn hiểu rõ, hỏi han kỹ càng những thứ cần thiết xong, xoay người rời đi.
Cô về nhà cũng nhanh, mùa hè trời tối muộn, lúc đến thôn thì nhà nào nhà nấy đang nấu cơm chiều.
Tôn Cẩn nghĩ ngợi một chút, rồi đi thẳng đến nhà trưởng thôn. Nếu cô “chín” hơn một chút thì đã biết giờ cơm mà đến nhà người ta là không tốt, tay không mà đi càng không nên.
Đi nhờ vả người ta, chẳng phải nên đợi lúc vắng người, lén lút dúi cho ít đồ, đến nhà người ta vài lần năn nỉ ỉ ôi, rồi mới để đồ lại hay sao?
Thế mà Tôn Cẩn lại “ngây thơ vô số tội”, đi thẳng vào nhà luôn. Vợ trưởng thôn đang mở cửa còn có chút sững sờ, Tôn Cẩn đã hỏi thẳng: “Chú trưởng thôn có nhà không ạ?"
“Có…"
Chưa nói hết câu đã thấy Tôn Cẩn vào nhà, gọi thẳng “Chú!"
Trưởng thôn đi ra, còn có chút khó hiểu: “Vợ Văn Dật cô tìm tôi có việc gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro