[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 31
2024-11-20 09:31:26
Tôn Cẩn gật gật đầu, đem chuyện con mình đi học cần xác nhận ra nói một lượt. Trưởng thôn còn có chút kinh ngạc: “Cô định làm thủ tục nhập học cho Đại Xuân và Hạ Tử à?"
“Đúng vậy, chúng nó đều đến tuổi đi học rồi, đâu thể cứ để suốt ngày theo chân ra đồng làm việc được?”
Tôn Cẩn nói xong, còn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa tiền lương của bố nó đâu phải không lo nổi. Đi học thì cứ đi học, đọc sách cho có tí chữ. Bố chúng nó cũng là nhờ đọc sách biết chữ mới lên thành phố tìm được việc."
Trưởng thôn nghe vậy, trên mặt nở nụ cười: “Nói thì cũng phải đấy, nhưng mà trong nhà chỉ có mỗi mình Thế Thu giúp cô trông con thôi, thế thì đến lúc vất vả lắm đấy."
Tôn Cẩn phẩy tay: “Trông con gì, đợi đến lượt Thu Thu nhà tôi, tôi cũng cho nó đi học."
Câu này vừa nói ra, không chỉ trưởng thôn, mà vợ ông đứng phía sau nghe cũng kinh ngạc: “Con gái cũng cho đi học?"
Trong suy nghĩ của người nông thôn, con gái là “con người ta”, ăn cho no rồi về nhà chồng đỡ đần cho nhà mẹ đẻ là được rồi, đâu cần phải đi học cho tốn kém.
Một học kỳ hai đồng, một năm bốn đồng, bao nhiêu nhà cả năm còn chẳng kiếm được bấy nhiêu tiền. Ấy vậy mà phải bỏ ra cho con gái đi học, lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
Huống hồ, đi học đâu phải chỉ đóng học phí, mà còn phải sắm sửa giấy bút nữa, lại thêm một khoản tiền nữa.
Ngay cả nhà trưởng thôn cũng chỉ có cậu con trai đi học chứ có lý gì mà cho con gái đi học bao giờ.
Suy cho cùng, con gái như bát nước hắt đi, dù có học giỏi đến mấy thì sau này cũng là người nhà khác.
Bởi vậy nên nghe Tôn Cẩn nói muốn cho Thu Thu đi học, hai người bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
Thực ra thì nhà trưởng thôn cũng đâu có rảnh cho cam. Thôn Trình Gia thôn bé tí, trưởng thôn chỉ là cái mác cho sang. Có quyền quản lý chút đỉnh trong thôn chứ nói đến kiếm tiền thì chưa chắc đã bằng được Trình Văn Dật.
Nói đi cũng phải nói lại, dăm ba đồng ấy thực ra cũng chẳng xi nhê gì với nhà trưởng thôn, chẳng qua là thấy không đáng bỏ ra thôi.
Tôn Cẩn bỗng lẩm bẩm một câu: “Đúng vậy, nhất định phải cho nó đi học!"
Dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc của trưởng thôn và vợ, cô bèn lấy bản thân làm ví dụ: “Chú thím xem tôi đây này, tại sao tôi lại gả được cho anh Văn Dật? Không phải là vì tôi được đi học tiểu học hay sao?”
“Chuyện sống sung sướng hay không thì chưa nói, chỉ riêng lúc cưới, anh Văn Dật đã cho nhà tôi ba mươi đồng rồi đấy. Còn mấy người bán hàng ở thị trấn, học may vá gì đó, chẳng phải cái nào cũng phải biết chữ, phải đi học cả hay sao?”
“Ba mươi đồng á?!” Vợ trưởng thôn nghe mà há hốc mồm, quả thật bà ta chưa từng nghĩ tới chuyện Trình Văn Dật lại cho nhiều như vậy.
Người ta thường bảo, mang dăm ba đồng với hai cân đường tới làm lễ thành hôn đã là tử tế lắm rồi, ai dè đâu Trình Văn Dật lại cho nhiều đến thế.
“Đúng vậy, chúng nó đều đến tuổi đi học rồi, đâu thể cứ để suốt ngày theo chân ra đồng làm việc được?”
Tôn Cẩn nói xong, còn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa tiền lương của bố nó đâu phải không lo nổi. Đi học thì cứ đi học, đọc sách cho có tí chữ. Bố chúng nó cũng là nhờ đọc sách biết chữ mới lên thành phố tìm được việc."
Trưởng thôn nghe vậy, trên mặt nở nụ cười: “Nói thì cũng phải đấy, nhưng mà trong nhà chỉ có mỗi mình Thế Thu giúp cô trông con thôi, thế thì đến lúc vất vả lắm đấy."
Tôn Cẩn phẩy tay: “Trông con gì, đợi đến lượt Thu Thu nhà tôi, tôi cũng cho nó đi học."
Câu này vừa nói ra, không chỉ trưởng thôn, mà vợ ông đứng phía sau nghe cũng kinh ngạc: “Con gái cũng cho đi học?"
Trong suy nghĩ của người nông thôn, con gái là “con người ta”, ăn cho no rồi về nhà chồng đỡ đần cho nhà mẹ đẻ là được rồi, đâu cần phải đi học cho tốn kém.
Một học kỳ hai đồng, một năm bốn đồng, bao nhiêu nhà cả năm còn chẳng kiếm được bấy nhiêu tiền. Ấy vậy mà phải bỏ ra cho con gái đi học, lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
Huống hồ, đi học đâu phải chỉ đóng học phí, mà còn phải sắm sửa giấy bút nữa, lại thêm một khoản tiền nữa.
Ngay cả nhà trưởng thôn cũng chỉ có cậu con trai đi học chứ có lý gì mà cho con gái đi học bao giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy cho cùng, con gái như bát nước hắt đi, dù có học giỏi đến mấy thì sau này cũng là người nhà khác.
Bởi vậy nên nghe Tôn Cẩn nói muốn cho Thu Thu đi học, hai người bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
Thực ra thì nhà trưởng thôn cũng đâu có rảnh cho cam. Thôn Trình Gia thôn bé tí, trưởng thôn chỉ là cái mác cho sang. Có quyền quản lý chút đỉnh trong thôn chứ nói đến kiếm tiền thì chưa chắc đã bằng được Trình Văn Dật.
Nói đi cũng phải nói lại, dăm ba đồng ấy thực ra cũng chẳng xi nhê gì với nhà trưởng thôn, chẳng qua là thấy không đáng bỏ ra thôi.
Tôn Cẩn bỗng lẩm bẩm một câu: “Đúng vậy, nhất định phải cho nó đi học!"
Dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc của trưởng thôn và vợ, cô bèn lấy bản thân làm ví dụ: “Chú thím xem tôi đây này, tại sao tôi lại gả được cho anh Văn Dật? Không phải là vì tôi được đi học tiểu học hay sao?”
“Chuyện sống sung sướng hay không thì chưa nói, chỉ riêng lúc cưới, anh Văn Dật đã cho nhà tôi ba mươi đồng rồi đấy. Còn mấy người bán hàng ở thị trấn, học may vá gì đó, chẳng phải cái nào cũng phải biết chữ, phải đi học cả hay sao?”
“Ba mươi đồng á?!” Vợ trưởng thôn nghe mà há hốc mồm, quả thật bà ta chưa từng nghĩ tới chuyện Trình Văn Dật lại cho nhiều như vậy.
Người ta thường bảo, mang dăm ba đồng với hai cân đường tới làm lễ thành hôn đã là tử tế lắm rồi, ai dè đâu Trình Văn Dật lại cho nhiều đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro