[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 32
2024-11-20 09:31:26
“Chuẩn rồi, anh Văn Dật dành dụm bấy lâu nay, tiền bao nhiêu năm dồn vào hết rồi. Bảo sao người ta hay nói con gái có ăn học là vàng mười đó.”
Câu này thật chẳng sai chút nào, hồi đó bố mẹ nguyên chủ bảo bà mẹ chồng rẻ mạt này móc tiền ra, nguyên chủ tức đến nghẹn cả ngực.
Nhưng Văn Dật chấm được nguyên chủ biết đọc biết viết, nên nhất quyết cưới cho bằng được.
Bà mẹ chồng rẻ mạt này biết làm sao, lương Văn Dật cao ngất ngưởng, giờ bà không moi được thì sau này chắc có mà đi tong.
Không lẽ Văn Dật đưa cho bà tangần ấy tiền, thế mà bà ta không moi nổi 30 đồng hay sao?
Nghĩ vậy nên lòng bà mẹ chồng tức đến thắt ruột, nhưng cũng đành ngậm ngùi móc tiền cho nhà nguyên chủ. Nhưng khoản tiền này chẳng khác gì bán con cả, người ta biết được thì họ nói cho thối mũi ra.
Nguyên chủ thì không muốn người khác gièm pha bố mẹ, nhưng cô thì có sợ gì đâu, giờ nói thẳng cho ông trưởng thôn và vợ ông ta biết luôn!
Vợ ông trưởng thôn thì nổi tiếng là thùng rỗng kêu to. E là không bao lâu nữa, cả cái làng họ Trình này biết chuyện Văn Dật cưới vợ là Tôn Cẩn tốn hẳn 30 đồng.
Rồi chuyện nó sẽ được thêu dệt ngày một giật gân, chẳng mấy chốc sẽ bay đến làng Tôn, cả cái làng sẽ được phen xôn xao bàn tán xem bố mẹ cô Tôn Cẩn bán con gái lấy bao nhiêu.
Nghe Tôn Cẩn nói vậy, tự dưng ông trưởng thôn và bà vợ dấy lên chút tò mò. Nghĩ kỹ lại thì mọi người đều có cái lý riêng của mình.
Bốn đồng học phí một năm, giấy bút các thứ cộng vào tầm một đồng nữa là năm đồng cho một năm. Học 5 năm là 25 đồng, thế thì còn lời được 5 đồng tiền thách cưới.
Hơn nữa, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, chẳng ai là không biết tiểu sử của Tôn Cẩn. Người ngoài có thể mù mờ nhưng họ thì rõ như ban ngày. Giá như không phải vì mang tiếng, chắc cũng chẳng gả cho gã đàn ông góa vợ như Văn Dật đâu nhỉ?
Gặp mấy cô gái nết na thảnh thơi, chắc tiền thách cưới còn vớ được nhiều hơn thế ấy chứ?
Cho dù học ít thôi, độ một hai năm thôi thì cũng moi thêm được khối tiền thách cưới rồi!
Ông trưởng thôn và bà vợ nhìn nhau, nhất trí cao độ quên bén luôn việc Tôn Cẩn cần xác nhận. Ông ta vội vàng đáp lời: “Được, mai cô cứ việc ghé ủy ban xã, tôi sẽ lo liệu giấy tờ giúp cô!"
Tôn Cẩn nhoẻn miệng cười, rối rít cảm ơn rối rời khỏi nhà ông trưởng thôn.
Cảnh Tôn Cẩn ra vào nhà ông trưởng thôn lọt vào mắt tất cả mọi người trong làng, có cô vợ trẻ còn cất tiếng hỏi: “Này Tôn Cẩn, cô đến nhà ông trưởng thôn làm gì thế?”
Chuyện này có gì phải giấu giếm, Tôn Cẩn đáp trả thẳng thừng: “Tôi đi làm giấy tờ cho hai đứa lớn nhà tôi, bọn nhỏ đến tuổi đi học rồi.”
Cô vợ trẻ cứng họng, những người xung quanh đang dỏng tai lên nghe cũng ngớ người nhìn nhau.
Không thể nào, Tôn Cẩn bị dở hơi à? Cô đang là mẹ kế đấy, đi làm thủ tục cho con chồng đi học, lại còn hai đứa? Ôi mẹ ơi, hai đứa một năm cũng ngốn hết 10 đồng bạc chứ ít gì.
Câu này thật chẳng sai chút nào, hồi đó bố mẹ nguyên chủ bảo bà mẹ chồng rẻ mạt này móc tiền ra, nguyên chủ tức đến nghẹn cả ngực.
Nhưng Văn Dật chấm được nguyên chủ biết đọc biết viết, nên nhất quyết cưới cho bằng được.
Bà mẹ chồng rẻ mạt này biết làm sao, lương Văn Dật cao ngất ngưởng, giờ bà không moi được thì sau này chắc có mà đi tong.
Không lẽ Văn Dật đưa cho bà tangần ấy tiền, thế mà bà ta không moi nổi 30 đồng hay sao?
Nghĩ vậy nên lòng bà mẹ chồng tức đến thắt ruột, nhưng cũng đành ngậm ngùi móc tiền cho nhà nguyên chủ. Nhưng khoản tiền này chẳng khác gì bán con cả, người ta biết được thì họ nói cho thối mũi ra.
Nguyên chủ thì không muốn người khác gièm pha bố mẹ, nhưng cô thì có sợ gì đâu, giờ nói thẳng cho ông trưởng thôn và vợ ông ta biết luôn!
Vợ ông trưởng thôn thì nổi tiếng là thùng rỗng kêu to. E là không bao lâu nữa, cả cái làng họ Trình này biết chuyện Văn Dật cưới vợ là Tôn Cẩn tốn hẳn 30 đồng.
Rồi chuyện nó sẽ được thêu dệt ngày một giật gân, chẳng mấy chốc sẽ bay đến làng Tôn, cả cái làng sẽ được phen xôn xao bàn tán xem bố mẹ cô Tôn Cẩn bán con gái lấy bao nhiêu.
Nghe Tôn Cẩn nói vậy, tự dưng ông trưởng thôn và bà vợ dấy lên chút tò mò. Nghĩ kỹ lại thì mọi người đều có cái lý riêng của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn đồng học phí một năm, giấy bút các thứ cộng vào tầm một đồng nữa là năm đồng cho một năm. Học 5 năm là 25 đồng, thế thì còn lời được 5 đồng tiền thách cưới.
Hơn nữa, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, chẳng ai là không biết tiểu sử của Tôn Cẩn. Người ngoài có thể mù mờ nhưng họ thì rõ như ban ngày. Giá như không phải vì mang tiếng, chắc cũng chẳng gả cho gã đàn ông góa vợ như Văn Dật đâu nhỉ?
Gặp mấy cô gái nết na thảnh thơi, chắc tiền thách cưới còn vớ được nhiều hơn thế ấy chứ?
Cho dù học ít thôi, độ một hai năm thôi thì cũng moi thêm được khối tiền thách cưới rồi!
Ông trưởng thôn và bà vợ nhìn nhau, nhất trí cao độ quên bén luôn việc Tôn Cẩn cần xác nhận. Ông ta vội vàng đáp lời: “Được, mai cô cứ việc ghé ủy ban xã, tôi sẽ lo liệu giấy tờ giúp cô!"
Tôn Cẩn nhoẻn miệng cười, rối rít cảm ơn rối rời khỏi nhà ông trưởng thôn.
Cảnh Tôn Cẩn ra vào nhà ông trưởng thôn lọt vào mắt tất cả mọi người trong làng, có cô vợ trẻ còn cất tiếng hỏi: “Này Tôn Cẩn, cô đến nhà ông trưởng thôn làm gì thế?”
Chuyện này có gì phải giấu giếm, Tôn Cẩn đáp trả thẳng thừng: “Tôi đi làm giấy tờ cho hai đứa lớn nhà tôi, bọn nhỏ đến tuổi đi học rồi.”
Cô vợ trẻ cứng họng, những người xung quanh đang dỏng tai lên nghe cũng ngớ người nhìn nhau.
Không thể nào, Tôn Cẩn bị dở hơi à? Cô đang là mẹ kế đấy, đi làm thủ tục cho con chồng đi học, lại còn hai đứa? Ôi mẹ ơi, hai đứa một năm cũng ngốn hết 10 đồng bạc chứ ít gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro