[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 33
2024-11-20 09:31:26
Nhìn vẻ mặt “cô bị điên à?” của mọi người, Tôn Cẩn vui như tết, huýt sáo tung tăng về nhà.
Bây giờ chắc bà mẹ chồng rẻ mạt kia chưa đến làm phiền cô đâu, giờ này bà ta còn phải về lo cơm nước.
Chắc chắn bà ta sẽ không để hai cô con dâu nhúng tay vào bếp đâu, sợ mấy cô đấy làm nhiều quá, ăn vụng lãng phí lương thực. Mọi thứ bà ta đều phải giám sát, canh chừng cẩn thận!
Vừa bước vào nhà, ba đứa nhỏ đã chờ sẵn, mặt mũi nghiêm nghị, đồng thanh hỏi: “Dì đi đâu vậy?”
Tâm trạng đang vui, cô đáp lại ngay: “Dì đi hỏi thử xem thủ tục cho các con đi học như thế nào. À, cũng dễ lắm, làm giấy tờ là xong. Ngày mai dì xin nghỉ, sáng đưa các con đi làm thủ tục nhập học. Rồi chiều chúng ta cùng lên phố nhé! Bố mới lĩnh lương, lên đấy sắm sửa ít đồ luôn!”
Nghe giọng nói hân hoan ấy, mấy đứa trẻ ngớ người, mặt đầy vẻ khó tin. Thế Hạ ngờ vực: “Dì nói thật đó hả?”
“Lừa các con làm gì chứ. Chiều nay ăn món gì vậy? Dì đói meo rồi.”
Cô rảo bước vào chính đường, ba nhóc tỳ cũng lẽo đẽo theo sau. Bé út đang bò lồm cồm thì muốn ra mà không được, tại vì cửa chính bị đóng rồi. Bọn nhóc nghe thấy động tĩnh liền quăng bé út chạy ra xem thử.
Tôn Cẩn vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt kho tàu thơm phức, tâm trạng tốt hẳn ra.
Còn tiện thể trêu chọc ba đứa nhỏ: "Ê ê, mẹ ruột của mấy đứa lại gửi đồ xuống rồi. Dì ngửi thấy rồi nha, là thịt kho tàu đó."
Nói rồi, cô lật cái rổ tre đang úp trên bàn lên, quả nhiên là một bát tô đẫm thịt kho tàu, bên cạnh còn có một đĩa rau xanh. Chỉ có điều là rau xào không được ngon cho lắm, nhìn là biết không muốn ăn rồi.
Cái hệ thống keo kiệt này toàn cho rau xanh không hà, sao không cho thêm tí kỹ năng nấu nướng nào vậy cà?
Sau mấy ngày quan sát, Tôn Cẩn phát hiện bốn đứa nhỏ mỗi đứa đều có ngón nghề riêng biệt.
Thế Xuân chắc là liên quan đến nấu ăn, có lần cô thấy nó lấy cái ghế đẩu trèo lên đứng bên cạnh cái thớt, tay dao vung lên vèo vèo như thần đồng nấu bếp tái thế, nhìn mà hết hồn.
Hệ thống của Thế Hạ thì trực tiếp hơn, kiểu như đồ tặng miễn phí á, ui cha, cái gì cũng có thể miễn phí được.
Hệ thống của con bé thứ ba thì hơi bị khó hiểu, nhưng chắc là liên quan đến trái cây, tóm lại là mấy cái vụ trái cây trái cóc gì đó đều là con bé này lấy ra.
Còn bé út thì ngoài việc sau này đi làm bác sĩ thú y thì tạm thời vẫn chưa thấy có gì nổi bật cả.
Hệ thống của bọn nhỏ ngon thì ngon thật đấy, nhưng chẳng biết có quy luật nào không. Cho đồ gì toàn là không theo bài không theo vở, nhất là cái khoản thịt kho tàu.
Có hôm ngon có hôm không, chẳng biết bao giờ mới được ăn bữa ra bữa vào. Nhất là lúc bảo là sẽ cải thiện, thì cứ cách ba bữa nửa bữa lại có thịt kho tàu ăn.
Bây giờ chắc bà mẹ chồng rẻ mạt kia chưa đến làm phiền cô đâu, giờ này bà ta còn phải về lo cơm nước.
Chắc chắn bà ta sẽ không để hai cô con dâu nhúng tay vào bếp đâu, sợ mấy cô đấy làm nhiều quá, ăn vụng lãng phí lương thực. Mọi thứ bà ta đều phải giám sát, canh chừng cẩn thận!
Vừa bước vào nhà, ba đứa nhỏ đã chờ sẵn, mặt mũi nghiêm nghị, đồng thanh hỏi: “Dì đi đâu vậy?”
Tâm trạng đang vui, cô đáp lại ngay: “Dì đi hỏi thử xem thủ tục cho các con đi học như thế nào. À, cũng dễ lắm, làm giấy tờ là xong. Ngày mai dì xin nghỉ, sáng đưa các con đi làm thủ tục nhập học. Rồi chiều chúng ta cùng lên phố nhé! Bố mới lĩnh lương, lên đấy sắm sửa ít đồ luôn!”
Nghe giọng nói hân hoan ấy, mấy đứa trẻ ngớ người, mặt đầy vẻ khó tin. Thế Hạ ngờ vực: “Dì nói thật đó hả?”
“Lừa các con làm gì chứ. Chiều nay ăn món gì vậy? Dì đói meo rồi.”
Cô rảo bước vào chính đường, ba nhóc tỳ cũng lẽo đẽo theo sau. Bé út đang bò lồm cồm thì muốn ra mà không được, tại vì cửa chính bị đóng rồi. Bọn nhóc nghe thấy động tĩnh liền quăng bé út chạy ra xem thử.
Tôn Cẩn vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt kho tàu thơm phức, tâm trạng tốt hẳn ra.
Còn tiện thể trêu chọc ba đứa nhỏ: "Ê ê, mẹ ruột của mấy đứa lại gửi đồ xuống rồi. Dì ngửi thấy rồi nha, là thịt kho tàu đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, cô lật cái rổ tre đang úp trên bàn lên, quả nhiên là một bát tô đẫm thịt kho tàu, bên cạnh còn có một đĩa rau xanh. Chỉ có điều là rau xào không được ngon cho lắm, nhìn là biết không muốn ăn rồi.
Cái hệ thống keo kiệt này toàn cho rau xanh không hà, sao không cho thêm tí kỹ năng nấu nướng nào vậy cà?
Sau mấy ngày quan sát, Tôn Cẩn phát hiện bốn đứa nhỏ mỗi đứa đều có ngón nghề riêng biệt.
Thế Xuân chắc là liên quan đến nấu ăn, có lần cô thấy nó lấy cái ghế đẩu trèo lên đứng bên cạnh cái thớt, tay dao vung lên vèo vèo như thần đồng nấu bếp tái thế, nhìn mà hết hồn.
Hệ thống của Thế Hạ thì trực tiếp hơn, kiểu như đồ tặng miễn phí á, ui cha, cái gì cũng có thể miễn phí được.
Hệ thống của con bé thứ ba thì hơi bị khó hiểu, nhưng chắc là liên quan đến trái cây, tóm lại là mấy cái vụ trái cây trái cóc gì đó đều là con bé này lấy ra.
Còn bé út thì ngoài việc sau này đi làm bác sĩ thú y thì tạm thời vẫn chưa thấy có gì nổi bật cả.
Hệ thống của bọn nhỏ ngon thì ngon thật đấy, nhưng chẳng biết có quy luật nào không. Cho đồ gì toàn là không theo bài không theo vở, nhất là cái khoản thịt kho tàu.
Có hôm ngon có hôm không, chẳng biết bao giờ mới được ăn bữa ra bữa vào. Nhất là lúc bảo là sẽ cải thiện, thì cứ cách ba bữa nửa bữa lại có thịt kho tàu ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro