[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 37
2024-11-20 09:31:26
Tôn Cẩn nói với cô bán hàng là đi mua ít đồ. Đợi cho đám nhóc gật đầu đồng ý, cô mới cõng thêm bé út lên lầu hai. Lầu hai vắng tanh như chùa bà đanh, chẳng có mấy người.
Nghĩ cũng phải, lầu hai bán vải vóc với đồ may sẵn, gian hàng vải vóc thì còn vài người ngó nghiêng. Còn khu đồ may sẵn thì chẳng có ma nào, chỉ có cô bán hàng đứng ngáp ngắn ngáp dài.
Tôn Cẩn vừa bước tới, mắt cô bán hàng sáng rực lên: "Muốn mua gì nào?"
"Cái túi nhỏ, trước tôi có thấy ở đây."
Nghe Tôn Cẩn nói thế, cô bán hàng biết ngay cô muốn gì liền dẫn đi đến chỗ treo mấy chiếc túi. Nói là túi nhỏ chứ thật ra là túi đeo chéo màu xanh quân đội, ở trên có hình ngôi sao năm cánh màu đỏ.
Tôn Cẩn hỏi giá cả, cô bán hàng liền nói: "Năm đồng"
"Năm đồng?!" Tôn Cẩn thốt lên, đúng là mắc muốn xỉu!
Thấy cô bán hàng lâu ngày không có khách, mới có khách hàng tiềm năng, sợ Tôn Cẩn thấy mắc chạy mất dép. Cô ta nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Nếu chị thực sự có nhu cầu, để em nói với chú trưởng phòng cung tiêu xã, xem bớt cho chị chút đỉnh."
"Bớt cho bao nhiêu?"
"Bốn đồng rưỡi."
Tôn Cẩn lắc đầu nguầy nguậy, nửa ngày trời mà bớt có 5 hào, vẫn thấy mắc. Nhưng nói thật lòng cái này Tôn Cẩn nhất định phải mua. Còn mấy bà nội trợ khác họ sẽ tự mua vải mang về nhà tự làm, chứ Tôn Cẩn có biết may vá gì đâu!
Kí ức của thân xác này tuy là có chút đỉnh nhưng không đến nỗi thuần thục.
Nghĩ đến cảnh mười ngón tay bị kim châm chi chít thôi là Tôn Cẩn sởn cả gai ốc.
Tôn Cẩn là người không biết mặc cả bao giờ! Lúc trước thích đi siêu thị hoặc mua đồ trên mạng cho khỏi mắc công trả giá!
Ngay cả lúc mua rau, cô cũng chẳng muốn ra chợ vì biết thanh niên như mình chắc chắn sẽ bị chặt đẹp.
Nhưng mà xem video với bài đăng trên mạng toàn bảo là muốn mặc cả thì phải chặt đứt đôi! Tôn Cẩn liền phang một câu: "Hai đồng rưỡi bán không?"
Vừa dứt lời, cô bán hàng nhìn Tôn Cẩn như thể dì là sinh vật lạ tới từ hành tinh nào vậy. Tôn Cẩn da mặt mỏng manh như lòng hàu, mặt đỏ bừng lên, biết ngay là mình manh động rồi!
Chứ bây giờ xuyên không sang đây khác hoàn toàn! Mọi người đều thật thà, chất phác chứ có ai giống như ở thời đại của cô, hét giá trên trời như thế đâu!
Tôn Cẩn ho khan một tiếng, gỡ gạc lại sự ngại ngùng: "Hai đồng rưỡi không bán thì cô bớt chút đi, tôi lấy hai cái."
Mắt nữ bán hàng sáng rực, xem ra mấy cái cặp sách mini mà họ nhập về để lâu quá rồi, chẳng bán được cái nào. Thời buổi này, ngay cả mấy cô nương trong trấn đều biết may vá thêu thùa, may một cái cặp có gì mà khó?
Họ nhập về mấy cái cặp mà cứ để ngổn ngang trên quầy, không phải chẳng ai hỏi, mà nghe giá xong là lắc đầu lia lịa. Giờ tự nhiên có người hỏi mua những hai cái?
…
Lúc này đúng là "tiền nào của nấy" Giá cả niêm yết rõ ràng, muốn mặc cả cũng chả được. Hợp tác xã bán giá nào thì là giá đó thôi.
Tuy nhiên, mấy cái cặp ở đây đúng là ế chỏng ế chơ lâu lắm rồi. Dù sao cũng là đồ của chung, quầy may mặc cả tháng trời có ma nào thèm ngó đâu, nghĩ cũng não lòng.
Nghĩ cũng phải, lầu hai bán vải vóc với đồ may sẵn, gian hàng vải vóc thì còn vài người ngó nghiêng. Còn khu đồ may sẵn thì chẳng có ma nào, chỉ có cô bán hàng đứng ngáp ngắn ngáp dài.
Tôn Cẩn vừa bước tới, mắt cô bán hàng sáng rực lên: "Muốn mua gì nào?"
"Cái túi nhỏ, trước tôi có thấy ở đây."
Nghe Tôn Cẩn nói thế, cô bán hàng biết ngay cô muốn gì liền dẫn đi đến chỗ treo mấy chiếc túi. Nói là túi nhỏ chứ thật ra là túi đeo chéo màu xanh quân đội, ở trên có hình ngôi sao năm cánh màu đỏ.
Tôn Cẩn hỏi giá cả, cô bán hàng liền nói: "Năm đồng"
"Năm đồng?!" Tôn Cẩn thốt lên, đúng là mắc muốn xỉu!
Thấy cô bán hàng lâu ngày không có khách, mới có khách hàng tiềm năng, sợ Tôn Cẩn thấy mắc chạy mất dép. Cô ta nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Nếu chị thực sự có nhu cầu, để em nói với chú trưởng phòng cung tiêu xã, xem bớt cho chị chút đỉnh."
"Bớt cho bao nhiêu?"
"Bốn đồng rưỡi."
Tôn Cẩn lắc đầu nguầy nguậy, nửa ngày trời mà bớt có 5 hào, vẫn thấy mắc. Nhưng nói thật lòng cái này Tôn Cẩn nhất định phải mua. Còn mấy bà nội trợ khác họ sẽ tự mua vải mang về nhà tự làm, chứ Tôn Cẩn có biết may vá gì đâu!
Kí ức của thân xác này tuy là có chút đỉnh nhưng không đến nỗi thuần thục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến cảnh mười ngón tay bị kim châm chi chít thôi là Tôn Cẩn sởn cả gai ốc.
Tôn Cẩn là người không biết mặc cả bao giờ! Lúc trước thích đi siêu thị hoặc mua đồ trên mạng cho khỏi mắc công trả giá!
Ngay cả lúc mua rau, cô cũng chẳng muốn ra chợ vì biết thanh niên như mình chắc chắn sẽ bị chặt đẹp.
Nhưng mà xem video với bài đăng trên mạng toàn bảo là muốn mặc cả thì phải chặt đứt đôi! Tôn Cẩn liền phang một câu: "Hai đồng rưỡi bán không?"
Vừa dứt lời, cô bán hàng nhìn Tôn Cẩn như thể dì là sinh vật lạ tới từ hành tinh nào vậy. Tôn Cẩn da mặt mỏng manh như lòng hàu, mặt đỏ bừng lên, biết ngay là mình manh động rồi!
Chứ bây giờ xuyên không sang đây khác hoàn toàn! Mọi người đều thật thà, chất phác chứ có ai giống như ở thời đại của cô, hét giá trên trời như thế đâu!
Tôn Cẩn ho khan một tiếng, gỡ gạc lại sự ngại ngùng: "Hai đồng rưỡi không bán thì cô bớt chút đi, tôi lấy hai cái."
Mắt nữ bán hàng sáng rực, xem ra mấy cái cặp sách mini mà họ nhập về để lâu quá rồi, chẳng bán được cái nào. Thời buổi này, ngay cả mấy cô nương trong trấn đều biết may vá thêu thùa, may một cái cặp có gì mà khó?
Họ nhập về mấy cái cặp mà cứ để ngổn ngang trên quầy, không phải chẳng ai hỏi, mà nghe giá xong là lắc đầu lia lịa. Giờ tự nhiên có người hỏi mua những hai cái?
…
Lúc này đúng là "tiền nào của nấy" Giá cả niêm yết rõ ràng, muốn mặc cả cũng chả được. Hợp tác xã bán giá nào thì là giá đó thôi.
Tuy nhiên, mấy cái cặp ở đây đúng là ế chỏng ế chơ lâu lắm rồi. Dù sao cũng là đồ của chung, quầy may mặc cả tháng trời có ma nào thèm ngó đâu, nghĩ cũng não lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro