[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 36
2024-11-20 09:31:26
Vừa vào tới làng, người Tôn Cẩn đã rã rời như muốn gãy làm đôi. Cô liền lôi ngay đám nhỏ tìm chỗ mát mẻ nghỉ ngơi một lát, rồi mới chịu lết xác ra cái cửa hàng bách hóa ở thị trấn.
Nói là cửa hàng bách hóa, cho sang mồm thế thôi. Chứ cái chỗ quỷ quái ấy có cái quái gì đâu, ngoài cái mặt hàng nông sản ra. Vào trong thì thấy ngay cái quầy bán văn phòng phẩm. Trong chớp nhoáng, ba đứa nhỏ như bị nam châm hút chặt lấy.
Quần áo bọn nhóc mặc trên người tuy không phải sang xịn mịn gì, nhưng mà thời này mấy bà bán hàng đâu có kiểu khinh người như thời buổi bây giờ.
Cô bán hàng niềm nở: “Các cháu ra mua đồ dùng học tập hả? Xem thoải mái đi mấy đứa, nhiều loại lắm đó.”
Đồ đạc ở đây đúng là nhiều thiệt, mà nói về chủng loại á? Hắc hắc… “đúng” là nhiều!
Dù gì cũng chỉ là một cái thị trấn lèo tèo, so với trên thành phố sao được, muốn gì mà nhiều dữ vậy trời. Mà theo con mắt của Tôn Cẩn, mấy cái món đồ cổ này lỗi mốt muốn xỉu, ngay cả cái hộp bút cũng làm bằng sắt luôn á!
Còn với tụi nhỏ, mấy thứ này là cực phẩm hiếm có khó tìm. Đứa nào đứa nấy dán chặt mắt vào cái quầy như thể chưa bao giờ được chứng kiến.
Bọn trẻ con nhà quê mà, thỉnh thoảng mới được diện kiến thị trấn một lần cho biết đó biết đây, chứ nói gì đến chuyện lảng ảng tới chỗ này.
Lại còn phụ huynh suốt ngày ca bài “đồ đắt lòi dom”, bắt chúng nó tránh xa ba thước. Hầy… buồn!
Chẳng quan tâm mấy “cục cưng” đang hóa đá kia, Tôn Cẩn cũng mon men tới coi thử. Cô tá hỏa nhận ra hóa ra mấy cái món này rẻ bèo!
Bút chì, tẩy các kiểu chỉ có 2 xu. Hộp bút thiệt ra là đồ hiệu đó, nguyên cái hộp sắt to vậy mà chỉ có 3 hào. Còn mấy thứ lẻ tẻ khác thì vài xu là cùng.
Thế Xuân và Thế Hạ ngó nghiêng một hồi, hai cái đầu nhỏ xíu chụm vào nhau xì xầm bàn tán trời, mới quay sang nịnh nọt: "Dì ơi, hai tụi con mua chung một cái hộp bút thôi được rồi"
Tôn Cẩn ngớ người: "Hai đứa học khác lớp, khác cả khối, mua một hộp bút làm gì? Nhanh mua đi rồi mình còn đi chỗ khác."
Hai đứa nhỏ vẫn còn lưỡng lự, Tôn Cẩn ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra chắc hai đứa nhỏ sợ tốn tiền.
Tôn Cẩn bật cười: " Hai đứa sợ tốn tiền hả? Có gì đâu mà sợ, có hai cái hộp bút thôi mà, mua đi! Bố mấy đứa kiếm được nhiều tiền vậy, không lo cho các con thì để dành cho bà nội các con xài hết chắc!"
Vừa nghe đến hai chữ "bà nội", hai đứa nhỏ im bặt. Chắc lại nhớ đến cảnh bà nội đến xin tiền, trong lòng thấy khó chịu. Lại nghĩ bụng nếu không tiêu, thể nào tiền cũng vào túi bà nội, bọn nhỏ không nghĩ mẹ kế có thể đấu lại bà nội.
Chẳng phải tháng trước, tiền sinh hoạt bị bà nội cuỗm hết rồi sao.
Thế là hai đứa nghiến răng mua sắm một đống, tính tiền hết hai đồng rưỡi. Mua xong đồ, hai đứa ôm cũng không xuể, làm sao mà bưng từng món lặt vặt về nhà.
Tôn Cẩn lục tìm trong trí nhớ của thân xác này và nghĩ ra cách. Cô dặn dò đám nhóc:" Ở đây ngoan ngoãn chờ dì, đứng cạnh cô bán hàng, không được chạy lung tung."
Nói là cửa hàng bách hóa, cho sang mồm thế thôi. Chứ cái chỗ quỷ quái ấy có cái quái gì đâu, ngoài cái mặt hàng nông sản ra. Vào trong thì thấy ngay cái quầy bán văn phòng phẩm. Trong chớp nhoáng, ba đứa nhỏ như bị nam châm hút chặt lấy.
Quần áo bọn nhóc mặc trên người tuy không phải sang xịn mịn gì, nhưng mà thời này mấy bà bán hàng đâu có kiểu khinh người như thời buổi bây giờ.
Cô bán hàng niềm nở: “Các cháu ra mua đồ dùng học tập hả? Xem thoải mái đi mấy đứa, nhiều loại lắm đó.”
Đồ đạc ở đây đúng là nhiều thiệt, mà nói về chủng loại á? Hắc hắc… “đúng” là nhiều!
Dù gì cũng chỉ là một cái thị trấn lèo tèo, so với trên thành phố sao được, muốn gì mà nhiều dữ vậy trời. Mà theo con mắt của Tôn Cẩn, mấy cái món đồ cổ này lỗi mốt muốn xỉu, ngay cả cái hộp bút cũng làm bằng sắt luôn á!
Còn với tụi nhỏ, mấy thứ này là cực phẩm hiếm có khó tìm. Đứa nào đứa nấy dán chặt mắt vào cái quầy như thể chưa bao giờ được chứng kiến.
Bọn trẻ con nhà quê mà, thỉnh thoảng mới được diện kiến thị trấn một lần cho biết đó biết đây, chứ nói gì đến chuyện lảng ảng tới chỗ này.
Lại còn phụ huynh suốt ngày ca bài “đồ đắt lòi dom”, bắt chúng nó tránh xa ba thước. Hầy… buồn!
Chẳng quan tâm mấy “cục cưng” đang hóa đá kia, Tôn Cẩn cũng mon men tới coi thử. Cô tá hỏa nhận ra hóa ra mấy cái món này rẻ bèo!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bút chì, tẩy các kiểu chỉ có 2 xu. Hộp bút thiệt ra là đồ hiệu đó, nguyên cái hộp sắt to vậy mà chỉ có 3 hào. Còn mấy thứ lẻ tẻ khác thì vài xu là cùng.
Thế Xuân và Thế Hạ ngó nghiêng một hồi, hai cái đầu nhỏ xíu chụm vào nhau xì xầm bàn tán trời, mới quay sang nịnh nọt: "Dì ơi, hai tụi con mua chung một cái hộp bút thôi được rồi"
Tôn Cẩn ngớ người: "Hai đứa học khác lớp, khác cả khối, mua một hộp bút làm gì? Nhanh mua đi rồi mình còn đi chỗ khác."
Hai đứa nhỏ vẫn còn lưỡng lự, Tôn Cẩn ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra chắc hai đứa nhỏ sợ tốn tiền.
Tôn Cẩn bật cười: " Hai đứa sợ tốn tiền hả? Có gì đâu mà sợ, có hai cái hộp bút thôi mà, mua đi! Bố mấy đứa kiếm được nhiều tiền vậy, không lo cho các con thì để dành cho bà nội các con xài hết chắc!"
Vừa nghe đến hai chữ "bà nội", hai đứa nhỏ im bặt. Chắc lại nhớ đến cảnh bà nội đến xin tiền, trong lòng thấy khó chịu. Lại nghĩ bụng nếu không tiêu, thể nào tiền cũng vào túi bà nội, bọn nhỏ không nghĩ mẹ kế có thể đấu lại bà nội.
Chẳng phải tháng trước, tiền sinh hoạt bị bà nội cuỗm hết rồi sao.
Thế là hai đứa nghiến răng mua sắm một đống, tính tiền hết hai đồng rưỡi. Mua xong đồ, hai đứa ôm cũng không xuể, làm sao mà bưng từng món lặt vặt về nhà.
Tôn Cẩn lục tìm trong trí nhớ của thân xác này và nghĩ ra cách. Cô dặn dò đám nhóc:" Ở đây ngoan ngoãn chờ dì, đứng cạnh cô bán hàng, không được chạy lung tung."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro