[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 39
2024-11-20 09:31:26
Tôn Cẩn dẫn con bé Thế Thu lên tầng hai, đi thẳng một mạch đến quầy hoa lụa bờm tóc.
Cô để mặc Thế Thu tự do lựa chọn, còn mình thì nhặt đại hai sợi dây buộc tóc đơn giản. Bờm tóc thời này không giống như thời hiện đại làm bằng dây chun, mà chỉ là những sợi len đan đơn giản.
Tuy nhiên ở Hợp tác xã cũng có bán mấy loại trông bắt mắt hơn. Ví dụ như bông hoa làm bằng len, hoặc là bờm tóc làm từ những miếng vải vụn in hoa văn.
Chọn đồ cho mình xong, Tôn Cẩn đảo mắt sang thấy Thế Thu đang hoa mắt chóng mặt, không biết nên mua gì. Tóc của con bé ngắn ngủn có dùng được mấy thứ diêm dúa lồng lộn này đâu…
Mà nói diêm dúa chứ thời buổi này thì diêm dúa được tới đâu cơ chứ, giản dị tối giản hết sức!
Thấy Thế Thu chọn tới chọn lui không xong, Tôn Cẩn bèn nhặt mấy bông hoa lụa lên so so, rồi lại lấy mấy sợi dây cột tóc bằng vải hoa.
"Hay là mua mấy thứ này đi Thế Thu ơi, hoa lụa này về buộc tóc xinh lắm luôn nè. Dây cột tóc thì đợi tóc dài thêm chút là buộc được rồi. Mua một thể khỏi phải chạy đi chạy lại cho mệt á!"
Nghe Tôn Cẩn nói vậy, Thế Thu càng bối rối hơn. Trong lòng thì cũng thích lắm chứ nhưng mà thấy hoang phí quá trời quá đất. Nhìn cái giá mà muốn xỉu luôn!
Tôn Cẩn liếc mắt cái biết ngay là Thế Thu ưng lắm rồi, thế là chốt đơn thanh toán trong một nốt nhạc, rồi hí hoáy cột tóc cho con bé luôn.
Tôn Cẩn tuy không khéo tay mấy, cơ mà khoản cột tóc thì bá cháy bọ chét, kiếp trước cô toàn tự cột tóc thôi á! Giờ cột cho con gái tuy tóc hơi ít nhưng vẫn đẹp lung linh lồng lộn.
Tôn Cẩn tết tóc cho cô bé thành bím nhỏ, tóc có ít thì ít chứ tết đại cái bím cũng được ra gì phết.
Tết xong thì quấn ra sau đầu, kẹp tóc thì không có nên phải nhờ "đôi bàn tay vàng trong làng cột tóc" của Tôn Cẩn cố định bằng dây. Cố định xong xuôi đâu vào đấy thì cài thêm cái bông hoa lụa lên tóc cho xinh.
Hên sao chỗ cửa hàng bách hóa có cái gương, Thế Thu chạy lại ngắm ngắm vuốt vuốt, làm điệu một hồi lâu.
Chờ cô bé ngắm đã đời, Tôn Cẩn mới dắt Thế Thu xuống lầu, không quên vơ bộ ba lóc chóc kia đi theo.
Thế Thu ngày thường ít nói, mặt lúc nào cũng bí xị nên bọn trẻ con trong làng không thích chơi với Thế Thu, mà hôm nay cười toe toét thấy cưng ghê á. Cả đám chào cô bán hàng rồi cùng nhau ra khỏi cửa hàng.
Đến quầy hàng ngoài cửa, cô định bụng mua cho mấy đứa nhỏ chút kẹo, ai dè Thế Hạ cứ níu tay Tôn Cẩn không cho mua.
Lúc đó chị Hai mới sực nhớ ra là chắc cái hệ thống của Thế Hạ lại cho kẹo nữa đây mà, thôi khỏi mua cho tốn kém!
Cả nhà không vội về mà ghé vào quán cơm quốc doanh, oánh chén một bữa no nê.
Quán cơm quốc doanh đúng là không phải dạng vừa đâu, nhân bánh bao ú nu ú nần! Bánh bao nhân thịt heo hành lá, vỏ mỏng nhân đầy ụ, cắn một phát, nước súp với vị béo ngậy của thịt nó xộc thẳng vào mồm nó đã gì đâu á!
Cô để mặc Thế Thu tự do lựa chọn, còn mình thì nhặt đại hai sợi dây buộc tóc đơn giản. Bờm tóc thời này không giống như thời hiện đại làm bằng dây chun, mà chỉ là những sợi len đan đơn giản.
Tuy nhiên ở Hợp tác xã cũng có bán mấy loại trông bắt mắt hơn. Ví dụ như bông hoa làm bằng len, hoặc là bờm tóc làm từ những miếng vải vụn in hoa văn.
Chọn đồ cho mình xong, Tôn Cẩn đảo mắt sang thấy Thế Thu đang hoa mắt chóng mặt, không biết nên mua gì. Tóc của con bé ngắn ngủn có dùng được mấy thứ diêm dúa lồng lộn này đâu…
Mà nói diêm dúa chứ thời buổi này thì diêm dúa được tới đâu cơ chứ, giản dị tối giản hết sức!
Thấy Thế Thu chọn tới chọn lui không xong, Tôn Cẩn bèn nhặt mấy bông hoa lụa lên so so, rồi lại lấy mấy sợi dây cột tóc bằng vải hoa.
"Hay là mua mấy thứ này đi Thế Thu ơi, hoa lụa này về buộc tóc xinh lắm luôn nè. Dây cột tóc thì đợi tóc dài thêm chút là buộc được rồi. Mua một thể khỏi phải chạy đi chạy lại cho mệt á!"
Nghe Tôn Cẩn nói vậy, Thế Thu càng bối rối hơn. Trong lòng thì cũng thích lắm chứ nhưng mà thấy hoang phí quá trời quá đất. Nhìn cái giá mà muốn xỉu luôn!
Tôn Cẩn liếc mắt cái biết ngay là Thế Thu ưng lắm rồi, thế là chốt đơn thanh toán trong một nốt nhạc, rồi hí hoáy cột tóc cho con bé luôn.
Tôn Cẩn tuy không khéo tay mấy, cơ mà khoản cột tóc thì bá cháy bọ chét, kiếp trước cô toàn tự cột tóc thôi á! Giờ cột cho con gái tuy tóc hơi ít nhưng vẫn đẹp lung linh lồng lộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Cẩn tết tóc cho cô bé thành bím nhỏ, tóc có ít thì ít chứ tết đại cái bím cũng được ra gì phết.
Tết xong thì quấn ra sau đầu, kẹp tóc thì không có nên phải nhờ "đôi bàn tay vàng trong làng cột tóc" của Tôn Cẩn cố định bằng dây. Cố định xong xuôi đâu vào đấy thì cài thêm cái bông hoa lụa lên tóc cho xinh.
Hên sao chỗ cửa hàng bách hóa có cái gương, Thế Thu chạy lại ngắm ngắm vuốt vuốt, làm điệu một hồi lâu.
Chờ cô bé ngắm đã đời, Tôn Cẩn mới dắt Thế Thu xuống lầu, không quên vơ bộ ba lóc chóc kia đi theo.
Thế Thu ngày thường ít nói, mặt lúc nào cũng bí xị nên bọn trẻ con trong làng không thích chơi với Thế Thu, mà hôm nay cười toe toét thấy cưng ghê á. Cả đám chào cô bán hàng rồi cùng nhau ra khỏi cửa hàng.
Đến quầy hàng ngoài cửa, cô định bụng mua cho mấy đứa nhỏ chút kẹo, ai dè Thế Hạ cứ níu tay Tôn Cẩn không cho mua.
Lúc đó chị Hai mới sực nhớ ra là chắc cái hệ thống của Thế Hạ lại cho kẹo nữa đây mà, thôi khỏi mua cho tốn kém!
Cả nhà không vội về mà ghé vào quán cơm quốc doanh, oánh chén một bữa no nê.
Quán cơm quốc doanh đúng là không phải dạng vừa đâu, nhân bánh bao ú nu ú nần! Bánh bao nhân thịt heo hành lá, vỏ mỏng nhân đầy ụ, cắn một phát, nước súp với vị béo ngậy của thịt nó xộc thẳng vào mồm nó đã gì đâu á!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro