[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 40
2024-11-20 09:31:26
Cả nhà đều ăn uống hớn hở, chỉ khổ thân bé út chưa ăn được gì cả! May mà sáng nay Tôn Cẩn cho bé bú no rồi nên giờ cũng không thấy bé đòi ăn.
Nói chứ bé Út dễ nuôi lắm, đói bụng thì ư ư, tè ị gì đều ọ ẹ cho người lớn biết, còn bình thường thì im re.
Bé thích bò lê la nhưng mà không có cái thói táy máy lung tung đâu, nếu mà Tôn Cẩn có con, cô cũng mong có đứa con ngoan như bé Út.
Mà bé Út dễ nuôi là một chuyện, chuyện nữa là do mấy anh chị của bé cũng phụ Tôn Cẩn trông em á, chứ một mình Tôn Cẩn mà trông bé từ sáng đến tối thì cô khùng luôn!
Ăn trưa xong, cả nhà lại tìm chỗ mát mẻ nghỉ ngơi, ngồi dưới gốc cây cho mát. Lúc này Thế Thu mới lôi ra một quả táo.
Tôn Cẩn vừa gặm táo vừa cắn nhỏ ra đút cho Thế Đông. Chứ giờ biết làm sao, ra đường là vậy đó, đâu thể nào mà giữa trưa nắng chang chang chạy về nhà pha sữa cho thằng bé uống được.
Chờ đến khi trời bớt nắng, cả nhà mới rục rịch lên đường về nhà. Lúc về lúc nào cũng thấy nhanh hơn lúc đi. Về đến nơi vừa kịp lúc mọi người trong làng chưa tan làm, chỉ có đám con nít ngủ trưa dậy chạy lon ton ngoài đường.
Ba đứa nhỏ nhà Tôn Cẩn bị đám trẻ con vây quanh xúm xít, nhìn là biết ngay là do cái gì rồi!
Tại Thế Xuân với Thế Hạ đeo cặp sách mới toanh! Thế là hai anh chàng được dịp ưỡn ngực tự hào, khoe hết cặp sách cho cả đám xem, còn mở tung ra cho tụi nó lác mắt chơi.
Thế Hạ ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu, mặt mũi toe toét. Muốn cười mà ngại, thế là chỉ nở một nụ cười khe khẽ.
Ban đầu, Tôn Cẩn định để cho lũ oắt con tung tăng khoe mẽ, nhưng chợt nhớ đến mớ truyện xuyên không cô đọc, nhất là truyện về các đứa bé.
Cô biết, trẻ con nông thôn hay ghen tị, ví như đứa con gái thứ hai nhà bác cả. Thấy cái nơ trên tóc con bé Thế Thu, kiểu gì cũng sẽ giật cho mà xem.
Cô thì dĩ nhiên sợ rắc rối rồi, lại thêm cái tính không thích đôi co, nên thôi thì dắt luôn ba đứa nhỏ về nhà cho lành.
Bị gọi về khi đang chơi vui với lũ bạn, Thế Hạ vùng vằng, giở chứng không chịu đi. Thế là Thế Xuân khều nó, ra hiệu, cuối cùng nó cũng lon ton chạy theo. Thế Thu thì siêu cấp tình cảm luôn, chạy ào đến nắm chặt tay Tôn Cẩn.
Cả ngày hôm nay, đi đâu cũng vậy, lúc nào Tôn Cẩn cũng cõng bé út, tay thì dắt nó. Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôn Cẩn, người ta cool ngầu, dắt tay luôn cho lẹ. Thế là hai mẹ con đi trước, Thế Xuân theo sau, còn Thế Hạ cũng chạy lon ton đuổi theo.
Lúc nó đang chạy, mấy đứa nhóc trong xóm bỗng réo lên: "Thằng Hạ Tử kìa, suốt ngày bám váy mẹ kế! Coi chừng bị quất cho mấy roi vào mông nha!”
Thế Hạ quay ngoắt lại lè lưỡi trêu lũ bạn rồi chạy thẳng, quyết tâm bám Tôn Cẩn không rời.
Ai dại nó đâu mà dại, mấy đứa đó rõ ràng ghen tị với nó, thèm nhỏ dãi cái cặp sách và đống đồ dùng học tập trong đó. Ai cũng bảo mẹ kế xấu tính, nhưng mẹ kế của nó lại tốt bụng, còn mua cho cặp sách xịn nữa chứ. Hứ!
Nói chứ bé Út dễ nuôi lắm, đói bụng thì ư ư, tè ị gì đều ọ ẹ cho người lớn biết, còn bình thường thì im re.
Bé thích bò lê la nhưng mà không có cái thói táy máy lung tung đâu, nếu mà Tôn Cẩn có con, cô cũng mong có đứa con ngoan như bé Út.
Mà bé Út dễ nuôi là một chuyện, chuyện nữa là do mấy anh chị của bé cũng phụ Tôn Cẩn trông em á, chứ một mình Tôn Cẩn mà trông bé từ sáng đến tối thì cô khùng luôn!
Ăn trưa xong, cả nhà lại tìm chỗ mát mẻ nghỉ ngơi, ngồi dưới gốc cây cho mát. Lúc này Thế Thu mới lôi ra một quả táo.
Tôn Cẩn vừa gặm táo vừa cắn nhỏ ra đút cho Thế Đông. Chứ giờ biết làm sao, ra đường là vậy đó, đâu thể nào mà giữa trưa nắng chang chang chạy về nhà pha sữa cho thằng bé uống được.
Chờ đến khi trời bớt nắng, cả nhà mới rục rịch lên đường về nhà. Lúc về lúc nào cũng thấy nhanh hơn lúc đi. Về đến nơi vừa kịp lúc mọi người trong làng chưa tan làm, chỉ có đám con nít ngủ trưa dậy chạy lon ton ngoài đường.
Ba đứa nhỏ nhà Tôn Cẩn bị đám trẻ con vây quanh xúm xít, nhìn là biết ngay là do cái gì rồi!
Tại Thế Xuân với Thế Hạ đeo cặp sách mới toanh! Thế là hai anh chàng được dịp ưỡn ngực tự hào, khoe hết cặp sách cho cả đám xem, còn mở tung ra cho tụi nó lác mắt chơi.
Thế Hạ ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu, mặt mũi toe toét. Muốn cười mà ngại, thế là chỉ nở một nụ cười khe khẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu, Tôn Cẩn định để cho lũ oắt con tung tăng khoe mẽ, nhưng chợt nhớ đến mớ truyện xuyên không cô đọc, nhất là truyện về các đứa bé.
Cô biết, trẻ con nông thôn hay ghen tị, ví như đứa con gái thứ hai nhà bác cả. Thấy cái nơ trên tóc con bé Thế Thu, kiểu gì cũng sẽ giật cho mà xem.
Cô thì dĩ nhiên sợ rắc rối rồi, lại thêm cái tính không thích đôi co, nên thôi thì dắt luôn ba đứa nhỏ về nhà cho lành.
Bị gọi về khi đang chơi vui với lũ bạn, Thế Hạ vùng vằng, giở chứng không chịu đi. Thế là Thế Xuân khều nó, ra hiệu, cuối cùng nó cũng lon ton chạy theo. Thế Thu thì siêu cấp tình cảm luôn, chạy ào đến nắm chặt tay Tôn Cẩn.
Cả ngày hôm nay, đi đâu cũng vậy, lúc nào Tôn Cẩn cũng cõng bé út, tay thì dắt nó. Lần này cũng không ngoại lệ.
Tôn Cẩn, người ta cool ngầu, dắt tay luôn cho lẹ. Thế là hai mẹ con đi trước, Thế Xuân theo sau, còn Thế Hạ cũng chạy lon ton đuổi theo.
Lúc nó đang chạy, mấy đứa nhóc trong xóm bỗng réo lên: "Thằng Hạ Tử kìa, suốt ngày bám váy mẹ kế! Coi chừng bị quất cho mấy roi vào mông nha!”
Thế Hạ quay ngoắt lại lè lưỡi trêu lũ bạn rồi chạy thẳng, quyết tâm bám Tôn Cẩn không rời.
Ai dại nó đâu mà dại, mấy đứa đó rõ ràng ghen tị với nó, thèm nhỏ dãi cái cặp sách và đống đồ dùng học tập trong đó. Ai cũng bảo mẹ kế xấu tính, nhưng mẹ kế của nó lại tốt bụng, còn mua cho cặp sách xịn nữa chứ. Hứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro