[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 44
2024-11-20 09:31:26
Nghe hệ thống thao thao bất tuyệt, rốt cuộc Thế Xuân cũng chỉ tổng kết được thành một câu: "Sẽ ngon hơn đấy."
Ngoài thịt gà được lựa chọn kỹ càng, nấm cũng phải chọn loại ngon nhất. Nhưng mà hệ thống lải nhải dài dòng nãy giờ, Thế Xuân chẳng hiểu mô tê gì. Chỉ biết tổng kết ra thành ba chữ: Ngon hơn.
Lời nói ngắn gọn của cậu bé khiến hệ thống muốn phát điên, bèn im bặt không nói gì nữa. Thế Xuân chỉ có thể tự mình bắt đầu làm món gà hầm nấm, xào thơm các loại gia vị rồi mới cho thịt gà vào. Lửa nóng bừng bừng làm mùi thịt gà thơm lừng bay đi.
Thế Xuân đang ở trong bếp mồ hôi nhễ nhại thì nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rập.
Thế Hạ đang ở nhà chính trông Thế Đông, chỉ có Thế Thu là rảnh rỗi. Thế Thu và anh cả nhìn nhau, Thế Thu đi qua xem trước.
Cô bé nhỏ người, bước chân cũng nhẹ, cố ý đi chậm lại. Người bên ngoài cửa không biết có người đến, chỉ ở bên ngoài tự nhiên mắng.
“Tôn Cẩn! Con đàn bà phá gia chi tử kia mau ra đây cho tôi! Coi tôi có trị được cái tính lười biếng của cô không! Cô vậy mà dám tiêu tiền của nhà chúng ta… của Văn Dật! Cô mau ra đây! Mở cửa!”
Tiếng gõ cửa của bà ta dừng lại, Thế Thu ở trong nhà đều nghe thấy một tiếng nuốt nước miếng. Cô bé đoán là bà nội ngửi thấy mùi gà hầm nấm anh cả làm rồi, thế nên bà nội ở ngoài cửa gõ càng lớn tiếng hơn.
“Hay lắm! Cô ở trong đó tự mình ăn một mình! Ăn gà đấy! Cũng không biết mang sang cho nhà cũ một phần! Cô còn có lương tâm không hả!”
Thế Thu không có ý định mở cửa, cô bé cứ núp ở trong cửa, nghe ngóng. Thế Xuân cũng mặc kệ, trong bếp vẫn bận rộn. Thế Hạ bế bé út từ nhà chính chui ra. Nhìn thấy Thế Thu ở cửa, liền rụt đầu lại coi như cái gì cũng không biết.
Thế Thu còn đang suy nghĩ bà nội khi nào mới chịu đi thì nhìn thấy mẹ kế xỏ dép lê từ trong nhà đi ra. Cô xoa xoa tóc rồi lấy dây buộc tóc cột lại sau đầu.
Tiếng bước chân vang lên, bà nội ở ngoài cửa càng kêu la lớn tiếng hơn. Khi Tôn Cẩn đi tới thì Thế Xuân trong bếp cũng biết, lập tức bắc nồi gà hầm nấm đang hầm trên bếp xuống, rồi đi theo ra ngoài.
Tôn Cẩn đi đến chỗ Thế Thu, xoa xoa đầu cô bé. Đẩy Thế Thu về phía Thế Xuân, sau đó mới cách cửa nói: “Mẹ, mẹ làm gì thế, còn không về nhà nấu cơm chạy tới đây kêu la làm gì vậy.”
“Nấu cơm sao?! Ê hèm, cả nhà các người đều ăn gà rồi, tôi mà không tới, tôi đoán chừng ngay cả khúc xương cũng chẳng còn mà gặm. Con dâu như cô, thật là một chút cũng không biết hiếu thuận hả!”
Tôn Cẩn vừa nghe bà mẹ chồng nói, lập tức hai mắt sáng rực lên. Thế Xuân và Thế Thu cũng nghe được tiếng lòng của Tôn Cẩn.
【Trời ơi đất hỡi, tối nay ăn gà sao? Là gà hầm nấm sao? 】
Cô vui mừng quay đầu nhìn về phía Thế Thu. Cậu bé không tình nguyện lắm, vốn muốn cho mẹ kế một bất ngờ, lúc này cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Cô ta mới về nhà có tí thì tốt với mấy đứa con chút xíu. Chờ coi, khi nào đẻ con rồi thì coi mấy đứa con ghẻ này có mà ăn cám heo!”
Ngoài thịt gà được lựa chọn kỹ càng, nấm cũng phải chọn loại ngon nhất. Nhưng mà hệ thống lải nhải dài dòng nãy giờ, Thế Xuân chẳng hiểu mô tê gì. Chỉ biết tổng kết ra thành ba chữ: Ngon hơn.
Lời nói ngắn gọn của cậu bé khiến hệ thống muốn phát điên, bèn im bặt không nói gì nữa. Thế Xuân chỉ có thể tự mình bắt đầu làm món gà hầm nấm, xào thơm các loại gia vị rồi mới cho thịt gà vào. Lửa nóng bừng bừng làm mùi thịt gà thơm lừng bay đi.
Thế Xuân đang ở trong bếp mồ hôi nhễ nhại thì nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rập.
Thế Hạ đang ở nhà chính trông Thế Đông, chỉ có Thế Thu là rảnh rỗi. Thế Thu và anh cả nhìn nhau, Thế Thu đi qua xem trước.
Cô bé nhỏ người, bước chân cũng nhẹ, cố ý đi chậm lại. Người bên ngoài cửa không biết có người đến, chỉ ở bên ngoài tự nhiên mắng.
“Tôn Cẩn! Con đàn bà phá gia chi tử kia mau ra đây cho tôi! Coi tôi có trị được cái tính lười biếng của cô không! Cô vậy mà dám tiêu tiền của nhà chúng ta… của Văn Dật! Cô mau ra đây! Mở cửa!”
Tiếng gõ cửa của bà ta dừng lại, Thế Thu ở trong nhà đều nghe thấy một tiếng nuốt nước miếng. Cô bé đoán là bà nội ngửi thấy mùi gà hầm nấm anh cả làm rồi, thế nên bà nội ở ngoài cửa gõ càng lớn tiếng hơn.
“Hay lắm! Cô ở trong đó tự mình ăn một mình! Ăn gà đấy! Cũng không biết mang sang cho nhà cũ một phần! Cô còn có lương tâm không hả!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế Thu không có ý định mở cửa, cô bé cứ núp ở trong cửa, nghe ngóng. Thế Xuân cũng mặc kệ, trong bếp vẫn bận rộn. Thế Hạ bế bé út từ nhà chính chui ra. Nhìn thấy Thế Thu ở cửa, liền rụt đầu lại coi như cái gì cũng không biết.
Thế Thu còn đang suy nghĩ bà nội khi nào mới chịu đi thì nhìn thấy mẹ kế xỏ dép lê từ trong nhà đi ra. Cô xoa xoa tóc rồi lấy dây buộc tóc cột lại sau đầu.
Tiếng bước chân vang lên, bà nội ở ngoài cửa càng kêu la lớn tiếng hơn. Khi Tôn Cẩn đi tới thì Thế Xuân trong bếp cũng biết, lập tức bắc nồi gà hầm nấm đang hầm trên bếp xuống, rồi đi theo ra ngoài.
Tôn Cẩn đi đến chỗ Thế Thu, xoa xoa đầu cô bé. Đẩy Thế Thu về phía Thế Xuân, sau đó mới cách cửa nói: “Mẹ, mẹ làm gì thế, còn không về nhà nấu cơm chạy tới đây kêu la làm gì vậy.”
“Nấu cơm sao?! Ê hèm, cả nhà các người đều ăn gà rồi, tôi mà không tới, tôi đoán chừng ngay cả khúc xương cũng chẳng còn mà gặm. Con dâu như cô, thật là một chút cũng không biết hiếu thuận hả!”
Tôn Cẩn vừa nghe bà mẹ chồng nói, lập tức hai mắt sáng rực lên. Thế Xuân và Thế Thu cũng nghe được tiếng lòng của Tôn Cẩn.
【Trời ơi đất hỡi, tối nay ăn gà sao? Là gà hầm nấm sao? 】
Cô vui mừng quay đầu nhìn về phía Thế Thu. Cậu bé không tình nguyện lắm, vốn muốn cho mẹ kế một bất ngờ, lúc này cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Cô ta mới về nhà có tí thì tốt với mấy đứa con chút xíu. Chờ coi, khi nào đẻ con rồi thì coi mấy đứa con ghẻ này có mà ăn cám heo!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro