[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 45
2024-11-20 09:31:26
Biết tối nay có món ngon, Tôn Cẩn càng thêm vui vẻ, trên mặt đều là nụ cười rạng rỡ: "Đúng vậy, hôm qua bố bọn nhỏ mới gửi tiền sinh hoạt đến. Cả tháng rồi chưa được bữa nào no bụng, không mua chút gì đó ngon ngon cho bọn nhỏ bồi bổ sao được?”
Hôm nay cô dẫn bốn đứa nhỏ lên trấn mọi người đều thấy cả. Cho dù có mua gà về ăn thì người ta cũng chỉ nghĩ là cô tiêu hoang mà thôi, thế nên Tôn Cẩn cũng chẳng ngại ngần gì mà không nhận.
Nghe Tôn Cẩn ở trong nhà nói năng hùng hồn như thế, bà mẹ chồng càng thêm tức giận, bà ta đập cửa ầm ầm.
Tôn Cẩn nhìn cánh cửa rung lên bần bật, thầm nghĩ bà mẹ chồng này sức lực cũng ghê gớm thật.
Bên ngoài còn rất nhiều tiếng xì xào bàn tán, chắc là dân làng chạy qua hóng chuyện rồi. Mọi người đúng là thích hóng hớt, cơm nước không lo nấu, cũng phải chạy đến đây.
Tôn Cẩn thở dài, hướng về phía Thế Xuân và Thế Thu phẩy tay ra hiệu cho chúng lùi ra phía sau một chút rồi mới mở cửa. Bà mẹ chồng hờ thấy cửa mở còn lùi về sau một bước.
Sau khi cửa mở, trước mặt bao nhiêu người bà ta liền gào lên thảm thiết: "Tội lỗi! Mọi người mau đến xem con dâu này. Đóng cửa lại tự mình ăn thịt gà, không thèm ngó ngàng gì xem bố mẹ ở nhà cũ có chết đói hay không!"
Xung quanh mọi người đều chỉ trỏ về phía Tôn Cẩn, cô tuy ngại ngùng nhưng cũng không thể nào bưng một miếng thịt gà sang cho nhà cũ được.
Gà kho nấm, gà kho nấm, chỉ nghe tên món cũng biết là con gà này chắc chắn không lớn. Nhà cô bốn cái miệng há ra chờ ăn thịt, lấy đâu ra mà chia cho bố mẹ chồng hờ cơ chứ.
Tôn Cẩn cũng thẳng thắn nói: "Không phải là không cho, mà là không có mà cho. Người ta nói con trai đến tuổi ăn tuổi lớn tốn kém lắm.”
“Trong nhà hai thằng con trai một đứa chín tuổi một đứa bảy tuổi, chỉ có tí thịt thế kia thì nhét kẽ răng cho chúng nó cũng không đủ. Mẹ, mẹ muốn ăn thịt hay muốn giành phần ăn của hai đứa nhỏ đây?"
Thế Xuân dắt tay Thế Thu từ trong nhà ló đầu ra. Thế Hạ vốn tính thích xem náo nhiệt, nghe thấy bên ngoài náo loạn như vậy, liền ôm lấy em út chạy ra, lại còn đứng chường ra ngoài hơn cả Thế Xuân và Thế Thu đứng gần đó hơn.
Bốn đứa nhỏ đứng ở cửa, đứa nào đứa nấy gầy như khỉ. Dù đã được chăm sóc một thời gian nhưng cũng không thể sánh bằng những đứa trẻ khác.
Nhà nào cũng có con cái như thế này thì biết là không đủ cơm ăn áo mặc cho ấm.
"Bà vậy mà đi đang tranh giành thịt gà. Họ có thể nhận được bao nhiêu tiền? Bà là bà nội và còn đang tranh giành thức ăn với trẻ em?
Bà mẹ chồng hờ có hơi ngẩn người. Tên của bà ta có hai chữ Quế Hoa, những người phụ nữ trẻ tuổi hơn thường gọi một tiếng "bác Quế Hoa"
Hôm nay cô dẫn bốn đứa nhỏ lên trấn mọi người đều thấy cả. Cho dù có mua gà về ăn thì người ta cũng chỉ nghĩ là cô tiêu hoang mà thôi, thế nên Tôn Cẩn cũng chẳng ngại ngần gì mà không nhận.
Nghe Tôn Cẩn ở trong nhà nói năng hùng hồn như thế, bà mẹ chồng càng thêm tức giận, bà ta đập cửa ầm ầm.
Tôn Cẩn nhìn cánh cửa rung lên bần bật, thầm nghĩ bà mẹ chồng này sức lực cũng ghê gớm thật.
Bên ngoài còn rất nhiều tiếng xì xào bàn tán, chắc là dân làng chạy qua hóng chuyện rồi. Mọi người đúng là thích hóng hớt, cơm nước không lo nấu, cũng phải chạy đến đây.
Tôn Cẩn thở dài, hướng về phía Thế Xuân và Thế Thu phẩy tay ra hiệu cho chúng lùi ra phía sau một chút rồi mới mở cửa. Bà mẹ chồng hờ thấy cửa mở còn lùi về sau một bước.
Sau khi cửa mở, trước mặt bao nhiêu người bà ta liền gào lên thảm thiết: "Tội lỗi! Mọi người mau đến xem con dâu này. Đóng cửa lại tự mình ăn thịt gà, không thèm ngó ngàng gì xem bố mẹ ở nhà cũ có chết đói hay không!"
Xung quanh mọi người đều chỉ trỏ về phía Tôn Cẩn, cô tuy ngại ngùng nhưng cũng không thể nào bưng một miếng thịt gà sang cho nhà cũ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gà kho nấm, gà kho nấm, chỉ nghe tên món cũng biết là con gà này chắc chắn không lớn. Nhà cô bốn cái miệng há ra chờ ăn thịt, lấy đâu ra mà chia cho bố mẹ chồng hờ cơ chứ.
Tôn Cẩn cũng thẳng thắn nói: "Không phải là không cho, mà là không có mà cho. Người ta nói con trai đến tuổi ăn tuổi lớn tốn kém lắm.”
“Trong nhà hai thằng con trai một đứa chín tuổi một đứa bảy tuổi, chỉ có tí thịt thế kia thì nhét kẽ răng cho chúng nó cũng không đủ. Mẹ, mẹ muốn ăn thịt hay muốn giành phần ăn của hai đứa nhỏ đây?"
Thế Xuân dắt tay Thế Thu từ trong nhà ló đầu ra. Thế Hạ vốn tính thích xem náo nhiệt, nghe thấy bên ngoài náo loạn như vậy, liền ôm lấy em út chạy ra, lại còn đứng chường ra ngoài hơn cả Thế Xuân và Thế Thu đứng gần đó hơn.
Bốn đứa nhỏ đứng ở cửa, đứa nào đứa nấy gầy như khỉ. Dù đã được chăm sóc một thời gian nhưng cũng không thể sánh bằng những đứa trẻ khác.
Nhà nào cũng có con cái như thế này thì biết là không đủ cơm ăn áo mặc cho ấm.
"Bà vậy mà đi đang tranh giành thịt gà. Họ có thể nhận được bao nhiêu tiền? Bà là bà nội và còn đang tranh giành thức ăn với trẻ em?
Bà mẹ chồng hờ có hơi ngẩn người. Tên của bà ta có hai chữ Quế Hoa, những người phụ nữ trẻ tuổi hơn thường gọi một tiếng "bác Quế Hoa"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro