[Thập Niên 60] Xuyên Thành Mẹ Kế Của Cả Nhà Phản Diện
Chương 46
2024-11-20 09:31:26
Giờ bị bậc trưởng bối dạy dỗ, cũng thấy hơi mất mặt. Nhưng mặt mũi với tiền bạc so sánh, thì vẫn là tiền bạc quan trọng hơn.
Bà ta ý thức được mình không thể tiếp tục vướng mắc chuyện con gà nữa, nếu không thì chuyện tiền bạc sẽ bị lướt qua mất. Nghĩ vậy liền lập tức đổi giọng: "Tôi muốn ăn thịt gà hồi nào? Chỉ là vợ mới của Văn Dật này quá không biết tằn tiện.”
“Hôm qua mới nhận tiền hôm nay đã ăn uống linh đình, ngay cả thịt gà cũng ăn rồi. Vậy thì hai hôm nữa, chúng nó lấy gì mà ăn? Tiền bạc kiểu gì cũng không thể giao cho con dâu trẻ giữ, có mà tiêu không còn một cắc!"
Câu này nói đúng vào ruột gan của các bà mẹ chồng nhiều tuổi. Họ chuyển hướng sang Tôn Cẩn nói: "Vợ Văn Dật à, mẹ chồng con nói cũng đúng. Con còn trẻ không biết giữ tiền đâu, đưa cho mẹ chồng giữ đi."
Bà mẹ chồng ngồi bệt xuống đất vừa khóc lóc vừa nói. Tôn Cẩn đứng trên bậc cửa ra vào cao hơn bà ta một bậc. Trông bà ta cứ như một bà lão đáng thương đang lo lắng cho con cháu, còn Tôn Cẩn lại giống như một người mẹ kế độc ác vậy.
Đôi mắt ti hí của mụ Quế Hoa lóe sáng, cho rằng con dâu trẻ người non dạ như Tôn Cẩn chắc chắn sẽ không chịu nổi khi bị mọi người xúm vào nói ra nói vào. Giờ tan ca rồi, lại chẳng thể lấy lý do trốn việc để dọa nạt, kiểu gì cũng bị bà ta nắm thóp. Vậy mà không thể nào, đã đụng đến tiền nong chính là đụng đến nguyên tắc.
Tôn Cẩn mím nhẹ môi, lời nói lạnh lùng bất giác buột ra: “Không đưa đâu, hết rồi."
Bà mẹ chồng keo kiệt trừng mắt: “Cô nói vớ vẩn cái gì thế, hai…” Suýt chút nữa bà ta đã buột miệng nói con số cụ thể, mãi mới rẽ sang hướng khác: “Nhiêu tiền như vậy cơ mà!."
"Ừm, hết rồi ạ.” Tôn Cẩn cười tươi, cô biết tỏng bà ta không dám nói con số cụ thể đâu: "Không những hết rồi mà con còn phải bỏ thêm tiền túi vào đấy.”
“Hôm nay mọi người về có thấy cặp sách mới của Đại Xuân, Hạ Tử chưa? Mỗi cái năm đồng, cửa hàng bách hóa trong thị trấn niêm yết giá rõ ràng đấy ạ, vậy là mất toi mười đồng.”
“Rồi còn đóng tiền ghi danh đi học, hai đứa tổng cộng bốn đồng, là mười bốn đồng rồi đó.”
“Rồi còn mua thêm lặt vặt sách vở, bút thước. Lại mua cho Thế Thu ít dây buộc tóc với hoa lụa nữa, tổng cộng hết mười sáu đồng."
"Con mua ít đường đỏ, bánh kẹo, lại mua thêm gạo, bột mì với con gà với thịt về ăn nữa, mấy thứ đó cộng lại ít nhất cũng phải năm, sáu đồng rồi.”
“Thế thì còn đâu mà thừa, con còn phải bỏ thêm cả tiền riêng của mình vào đấy."
Nghe cô tính toán như vậy, mọi người mới giật mình nhận ra cô đi một chuyến đã tiêu hết bao nhiêu tiền. Cho dù Trình Văn Dật có kiếm được bao nhiêu, đưa cho bao nhiêu cũng không đủ cho cô tiêu.
“Cặp sách rách nát gì mà cũng phải mua! Sao không tự may lấy một cái?! Toàn là tiền đấy, trời ơi là trời!"
Mọi người tuy cũng nghĩ như vậy nhưng đều không ai mở miệng. Chỉ có bà mẹ chồng keo kiệt là khác. Bà ta lập tức kêu gào thảm thiết, bộ dạng như thể bị Tôn Cẩn lấy dao rạch vào ngực.
Bà ta ý thức được mình không thể tiếp tục vướng mắc chuyện con gà nữa, nếu không thì chuyện tiền bạc sẽ bị lướt qua mất. Nghĩ vậy liền lập tức đổi giọng: "Tôi muốn ăn thịt gà hồi nào? Chỉ là vợ mới của Văn Dật này quá không biết tằn tiện.”
“Hôm qua mới nhận tiền hôm nay đã ăn uống linh đình, ngay cả thịt gà cũng ăn rồi. Vậy thì hai hôm nữa, chúng nó lấy gì mà ăn? Tiền bạc kiểu gì cũng không thể giao cho con dâu trẻ giữ, có mà tiêu không còn một cắc!"
Câu này nói đúng vào ruột gan của các bà mẹ chồng nhiều tuổi. Họ chuyển hướng sang Tôn Cẩn nói: "Vợ Văn Dật à, mẹ chồng con nói cũng đúng. Con còn trẻ không biết giữ tiền đâu, đưa cho mẹ chồng giữ đi."
Bà mẹ chồng ngồi bệt xuống đất vừa khóc lóc vừa nói. Tôn Cẩn đứng trên bậc cửa ra vào cao hơn bà ta một bậc. Trông bà ta cứ như một bà lão đáng thương đang lo lắng cho con cháu, còn Tôn Cẩn lại giống như một người mẹ kế độc ác vậy.
Đôi mắt ti hí của mụ Quế Hoa lóe sáng, cho rằng con dâu trẻ người non dạ như Tôn Cẩn chắc chắn sẽ không chịu nổi khi bị mọi người xúm vào nói ra nói vào. Giờ tan ca rồi, lại chẳng thể lấy lý do trốn việc để dọa nạt, kiểu gì cũng bị bà ta nắm thóp. Vậy mà không thể nào, đã đụng đến tiền nong chính là đụng đến nguyên tắc.
Tôn Cẩn mím nhẹ môi, lời nói lạnh lùng bất giác buột ra: “Không đưa đâu, hết rồi."
Bà mẹ chồng keo kiệt trừng mắt: “Cô nói vớ vẩn cái gì thế, hai…” Suýt chút nữa bà ta đã buột miệng nói con số cụ thể, mãi mới rẽ sang hướng khác: “Nhiêu tiền như vậy cơ mà!."
"Ừm, hết rồi ạ.” Tôn Cẩn cười tươi, cô biết tỏng bà ta không dám nói con số cụ thể đâu: "Không những hết rồi mà con còn phải bỏ thêm tiền túi vào đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay mọi người về có thấy cặp sách mới của Đại Xuân, Hạ Tử chưa? Mỗi cái năm đồng, cửa hàng bách hóa trong thị trấn niêm yết giá rõ ràng đấy ạ, vậy là mất toi mười đồng.”
“Rồi còn đóng tiền ghi danh đi học, hai đứa tổng cộng bốn đồng, là mười bốn đồng rồi đó.”
“Rồi còn mua thêm lặt vặt sách vở, bút thước. Lại mua cho Thế Thu ít dây buộc tóc với hoa lụa nữa, tổng cộng hết mười sáu đồng."
"Con mua ít đường đỏ, bánh kẹo, lại mua thêm gạo, bột mì với con gà với thịt về ăn nữa, mấy thứ đó cộng lại ít nhất cũng phải năm, sáu đồng rồi.”
“Thế thì còn đâu mà thừa, con còn phải bỏ thêm cả tiền riêng của mình vào đấy."
Nghe cô tính toán như vậy, mọi người mới giật mình nhận ra cô đi một chuyến đã tiêu hết bao nhiêu tiền. Cho dù Trình Văn Dật có kiếm được bao nhiêu, đưa cho bao nhiêu cũng không đủ cho cô tiêu.
“Cặp sách rách nát gì mà cũng phải mua! Sao không tự may lấy một cái?! Toàn là tiền đấy, trời ơi là trời!"
Mọi người tuy cũng nghĩ như vậy nhưng đều không ai mở miệng. Chỉ có bà mẹ chồng keo kiệt là khác. Bà ta lập tức kêu gào thảm thiết, bộ dạng như thể bị Tôn Cẩn lấy dao rạch vào ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro